- Thằng nhãi này!
Nhìn Ngũ Thiên Tích đi xa, Trình Danh Chấn không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đã là Đô úy rồi, chẳng trầm ổn chút nào, nếu như bị Đậu Vương gia thấy được, chắc chắn khó mà tránh khỏi bị trách cứ!
- Ngũ tướng quân là Đô úy?
La Thành không yên lòng đang nhìn bóng dáng Ngũ Thiên Tích xuất thần, thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy a!
Trình Danh Chấn khe khẽ thở dài.
- Thật thiệt thòi cho hắn. Nếu hắn không phải luyến những người bạn Minh Châu Doanh nầy không chịu rời khỏi, lúc này ở Đậu Vương Gia dưới trướng ít nhất có thể làm một tướng quân đảm đương một phía rồi.
- Công danh phú quý coi như áng mây trôi, hán tử trọng tình trọng nghĩa như thế, thật sự khó được!
La Thành một bên tán thưởng, một bên lắc đầu.
- Vừa rồi ta còn nghĩ, với dũng lực của Ngũ tráng si, dù thế nào Trình tướng quân cũng không nên khiến hắn thiệt thòi chỉ làm một thân binh. Hiện giờ xem ra, La mỗ quả nhiên đoán không kém!
- Nhãn tuệ của La công tử nha đuốc!
Trình Danh Chấn cười khen tặng.
- Thiên Tích bất kể võ nghệ hay là nhân phẩm, ở quận Tương Quốc ta đều là có một không hai đấy. Lúc này Trình mỗ phụng mệnh tuần tra địa phương, an bài lưu dân định cư đồn điền, vốn không muốn làm phiền Võ Đô úy hộ tống. Là hắn lo lắng an toàn của ta, muốn mang theo huynh đệ cùng đi theo!
- Chắc là Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486495/quyen-4-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.