- Ta không phải, ta không phải có ý kia, Nhị Mao, ta...
Đỗ Ba Lạt bị mọi người nhìn đến chột dạ, cúi đầu xuống, lầm bầm giải thích. Từ lúc Chu Ninh chết, Vương Nhị Mao không hề trêu chọc bất kỳ nữ nhân nào. Các anh em trong Minh Châu Quân cũng rất quan tâm, không ở trước mặt của Vương Nhị Mao nhắc tới chuyện cũ khiến người ta thổn thức kia. Nhưng mặc dù như thế, trước sau thanh minh hàng năm, mọi người luôn thấy có một vài ngày Vương Nhị Mao một mình cưỡi ngựa đi ra ngoài, y nói là đi săn thú, nhưng bóng dáng cô độc lại không thể dấu diếm bất kỳ ánh mắt quan tâm nào.
- Không có việc gì. Đã qua nhiều năm như vậy!
Vương Nhị Mao nhún nhún vai, làm ra vẻ không sao cả.
Thấy đối phương thoải mái như thế, trong lòng Đỗ Ba Lạt càng cảm thấy áy náy:
- Ta, hà, ta già nên hồ đồ rồi! Chính mình không quản được miệng mình, ta, ta thật sự, ôi...
- Được rồi, Tam ca. Hai người chúng ta đều già rồi, cũng đừng lộn xộn nữa, mọi việc đều nghe Tiểu Cửu đi!
Tôn Đà Tử thở dài, cười đề nghị.
Lúc này, Đỗ Ba Lạt cũng chưa đối chọi quá mức với lão. Gật gật đầu, ỉu xìu ngồi ngay ngắn.
- Hai vị lão nhân gia cũng đừng nói như vậy, chúng ta có việc hãy cùng nhau thương lượng. Dù sao hai vị ăn muối còn nhiều hơn so với chúng ta ăn cơm!
Trình Danh Chấn vội vàng tiếp lời, nhân tiện đem câu chuyện quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486482/quyen-4-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.