- Như thế nào là không giữ lời rồi!
Tống Chính Bản không nghĩ tới Đậu Kiến Đức thân là lục lâm hào kiệt, gò bó so với người đọc sách như y không ít hơn chút nào. Lườm y một cái, lớn tiếng phản bác:
- Lúc trước chủ công nói lục lâm thiên hạ bắt tay kháng bạo, liên quan gì đến chuyện của Nguyên Bảo Tàng? Lão đầu tiên là cấu kết Tang Hiển và hãm hại Trình tướng quân, sau đó lại không chịu trách nhiệm giữ gìn đất đai vì Đại Tùy, gặp sự không ổn lập tức thay đổi địa vị. Loại người lưỡng lự này, sao được tính là anh hùng hào kiệt?
- Đúng, lão là quận thủ Đại Tùy, làm sao có thể tính là đồng đạo với chúng ta đâu?
Mọi người cười vang, mồm năm miệng mười phụ họa.
- Hơn nữa ai cũng không nhìn thấy tín sử trở lại đại doanh quân ta. Trình tướng quân cũng chưa chắc đã nhận được thư của Nguyên Bảo Tàng, sao lại có thể đem thư cho chủ công. Mà quân ta khó khăn binh lâm thành hạ, Nguyên Bảo Tàng lại đột nhiên khơi mào cờ hiệu Ngõa Cương, ai có thể xác định lão không phải giả mạo tên Ngõa Cương?
- Đúng vậy! Ai nhìn thấy lão lui tới cùng Lý Mật, chứ không phải hoàn toàn bằng chính một miệng lão nói đi?
Chúng hào kiệt mừng rỡ dậm chân, trong quân trướng đều vang lên tiếng giáp trụ va chạm.
Rất mở mắt, hôm nay thực sự là rất mở mắt rồi. Người đọc sách không nói lý nổi, nhưng so với giang hồ hào kiệt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486457/quyen-4-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.