Chương trước
Chương sau
- Sau khi thiếu chủ chết, Mật công lưu lạc giang hồ, phiêu bạt khắp nơi!

Mặc kệ Ngụy Trưng đối với việc này như thế nào, Nguyên Bảo Tàng tự nói:

- Nhưng Mật công rốt cuộc là người có phúc, triều đình bố trí thiên la địa võng, cuối cùng y vẫn trốn thoát. Khi đó, liền có câu ca dao “Đào lý tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu”, lão phu phỏng đoán, Lý trong đó chính là Mật công. Sau rất nhiều loại, càng ngày càng nghiệm chứng suy nghĩ của lão phu!

Về bài đồng dao Đào lý tử, Nguyên Bảo Tàng cũng từng bóng gió nhắc tới với Ngụy Trưng, nhưng lúc ấy, Lý Mật đang bị tướng quân Lý Trọng Kiên đánh cho tè ra quần, Ngụy Trưng thực sự không thể liên hệ giữa bộ dáng chật vật với thiên mệnh chi tử. Lý Trọng Kiên bị chính triều đình mình thu lại rồi. Mà Lý Mật sau khi đã trải qua một hồi đau khổ, ngược lại dễ dàng từ trong tay Bùi Nhân Cơ lấy được Hổ Lao Quan, và được thêm bộ hạ đắc lực cũ của Trương Tu Đà, đám người Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín.

Tổng hợp trước sau, Ngụy Trưng không thể không thừa nhận, ở đâu đó thực sự tồn tại số phận, kéo Lý Mật từ trong tuyệt cảnh trở về, ngược lại đẩy lên đỉnh rất cao. Hiện giờ, Lý Mật đã được đám thổ phỉ, giặc cỏ các nơi Hà Nam cùng đề cử làm Cộng chủ, mang theo Bồ sơn Công doanh tại Hoàng Hà, lấy vùng khô cạn mục nát phía nam. Mà nơi từng thu nhận và giúp đỡ Lý Mật là Đại đương gia Ngõa Cương trại Đích Nhượng dưới tình thế bức bách, lại không thể không quay đầu dựa hơi Lý Mật. Có thể nói, hiện giờ Lý Mật đã thành một chi lục lâm vũ trang mạnh nhất Đại Tùy, là người đích thực khống chế Ngõa Cương trại. khoảng cách từ trong ca dao tới chân mệnh thiên tử, gần trong gang tấc!

Nguyên Bảo Tàng vẫn có liên lạc với Lý Mật. Nguyên Bảo Tàng làm quan cũng không tính là tham lam, tiền trong tay lại luôn luôn không tiêu hết, nơi phát ra tự nhiên là Lý Mật. Bao gồm lần trước đám người Ngụy Trưng chiến bại, dùng tiền triều đình chuẩn bị, chỉ sợ cũng là từ Lý Mật mà ra, tính ta, từ đó trở đi, vận mệnh của Ngụy Trưng đã sản sinh liên quan với Lý Mật.

Kế tiếp, đủ loại bí ẩn nhìn như hỗn loạn liền nhất loạt được gỡ ra như ý. Tang Hiển Hòa đánh lén sau lưng Trình Danh Chấn, bộ phận Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân nếu không không trượng nghĩa viện thủ, ngược lại tránh đường, tạo nên điều kiện thuận lợi cho quan quân, chắc là do Lý Mật sai khiến. Mà ở lúc ấy, Nguyên Bảo Tàng đột nhiên cải biến thái độ không chút nào tín nhiệm đối với Ngụy Đức Thâm, y buông tay giao thiệp với Trình Danh Chấn, chỉ sợ cũng là đang cố gắng tạo cơ hội thâu tóm Minh Châu quân cho Vương Đức Nhân. Chỉ tiếc, Vương Đức Nhân thất bại trong gang tấc, thời khắc mấu chốt bị Đậu Kiến Đức nhặt được một món hời lớn. Làm cho Minh Châu quân đầu hướng về Đậu Tử Cương, Ngõa Cương Trại không ăn trộm được gà lại mất không nắm gạo.

Vuốt thẳng toàn bộ bí ẩn, Ngụy Trưng không rét mà run. Y đã mơ hồ nhận thấy được, Nguyên Bảo Tàng cùng Ngõa Cương Trại khả năng có liên lụy. Lại không nghĩ rằng, song phương đã cấu kết lâu như vậy, sâu như vậy! Mà chính y, nhiều năm qua dốc sức diệt phỉ, đến cuối cùng lại tuyệt đối không dự đoán được, chính mình mỗi ngày vì vị đông chủ kia bày mưu tính kế, chính là một loại phỉ không hơn không kém!

- Huyền Thành đã hiểu rồi!

Thanh âm âm hiểm của Nguyên Bảo Tàng truyền đến, giống như lưỡi dao sắc bén đâo vào tim.

Đồng tử Ngụy Trưng đột nhiên co rụt lại, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc:

- Đã hiểu rồi!

Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng giờ phút này từ trong miệng y nói ra, dường như chữ chữ nặng như vạn quân.

- Hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi!

Nguyên Bảo Tàng thân thiết mà cười, bộ mặt hiền lành như thân trưởng bối:

- Huyền Thành có nguyện theo ta cùng bàn đại sự?

- Thuộc hạ…

Ngụy Trưng không dám nhìn ánh mắt của Nguyên Bảo Tàng, thở hổn hển đáp lại:

- Thuộc hạ chịu đại ân của Đông ông, vẫn chưa báo…

Y biết rằng chính mình vô lực kháng cự vận mệnh đã phủ xuống. Thân là tư tích phụ thuộc vào Nguyên Bảo Tàng, tính mệnh thân gia đã sớm liên kết chặt chẽ với Nguyên Bảo Tàng. Nếu Nguyên Bảo Tàng bị triều đình tróc nã quy án, y cũng thân bại danh liệt. Hơn nữa Nguyên Bảo Tàng nếu có thể lợi dụng phương pháp giả bộ bệnh lừa y đến thư phòng “nói rõ ngọn ngành”, đương nhiên đã có chuẩn bị. Nếu thời khắc này y dám can đảm nói một chữ không, Ngụy Trưng biết rằng, đám võ sĩ ẩn giấu ở phụ cận lấy đầu mình dễ như trở bàn tay.

- Lão phu vẫn coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi là nhân tài!

Thấy Ngụy Trưng quả nhiên bị chính mình áp chế, Nguyên Bảo Tàng cũng lặng lẽ thở phào. Nếu có thể, lão đương nhiên không hy vọng tâm phúc của mình cùng hướng đao kiếm. Dù sao Ngụy Trưng là một tay lão nâng đỡ, nhiều năm qua, đi theo làm tùy tùng, trung thành và tận tâm.

- Đông ông quá khen, hết thảy đều dựa vào Đông ông tài bồi!

Sắc mặt Ngụy Trưng tái nhợt, cười thảm đáp lại. Từ giờ khắc này, y hiểu được mình không còn là Ngụy Trưng trưởng sử quận Võ Dương của Đại Tùy, mà là giặc cỏ điển hình, và còn thuộc loại quân sư quạt mo trong giặc cỏ, ai nhìn cũng ghét.

- Tài hoa của Huyền Thành còn hơn lão phu gấp bội, lão phu đã đề cử ngươi với Mật công, sau này chắc chắn y sẽ nể trọng Huyền Thành.

Để trấn an Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng cười hứa hẹn:

- Mật công trên ứng thiên mệnh, dưới đắc nhân tâm, thay quyền Đại Tùy là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó, Huyền Thành có thể công lớn khai quốc, so với chư hiền Tiêu, Vương cũng không kém nhiều a! Ha, ha, ha…

Trở thành cánh tay của đế vương như Tiêu Hà, Vương Mãnh, gần như là chí hướng và nguyện vọng của mỗi người đọc sách. Nhưng hôm nay, lời cổ vũ này không thể kích dậy nổi hào khí của Ngụy Trưng. Cười khổ một tiếng, y sâu xa nói:

- Thuộc hạ bất tài, làm tiểu quan tầm thường đã sứt đầu mẻ trán rồi, nào có bản lĩnh bày mưu cho đế vương? Đông ông thật là quá khen. Ngày sau nếu tu thành chính quả, xây dựng lại thái bình, thuộc hạ tình nguyện thoái cư ở ẩn, dưỡng thọ!

- Người thanh niên, làm gì chán chường như thế!

Nguyên Bảo Tàng nhẹ nhàng lắc đầu, chí khí đầy cõi lòng:

- Lão phu còn trông cậy nhờ ngươi mà lưu danh sử sách đây này? Được rồi, được rồi, đó đều là việc đã lâu rồi, chúng ta nói trước mắt đã. Về sự tình Đậu gia quân xuôi nam, Huyền Thành cứ yên tâm đi. Trong thư lão phu gửi cho Trình Danh Chấn, vụng trộm giấu một phong gửi cho Đậu Kiến Đức. biểu lộ cho y biết thân phận phụ thuộc Mật công của lão phu, tin rằng với thực lực của Đậu Kiến Đức bây giờ, cũng không dám nảy sinh xung đột với Ngõa Cương Quân!

- Mưu của Đông ông thật tốt!

Ý nghĩ của Ngụy Trưng hơi không theo kịp, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được sự sắp xếp của Nguyên Bảo Tàng. Nhờ Hoàng Nha Bảo truyền tin cho Trình Danh Chấn, trên thực tế là mượn cơ hội thông tri cho Đậu Kiến Đức, quận Võ Dương đã thuộc phạm vi thế lực của Ngõa Cương trại. Lấy thân phận hiện tại của Trình Danh Chấn, nói vậy sẽ không dám tạm giữ một mình tin tức của Đậu Kiến Đức. Như thế, Đậu Kiến Đức đề xuất lục lâm thiên hạ bắt tay lật đổ bạo Tùy sẽ không có lý do gì khai chiến cùng đồng đạo, càng không cần phải đi trêu chọc Ngõa Cương trại đang như mặt trời ban trưa, trên dưới quận Võ Dương tất cả đều an bình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.