- Chủ công hà tất phải làm như vậy?
Trình Danh Chấn vội đứng dậy, chắp tay đứng nghiêm:
- Có việc gì cứ việc nói rõ, Trình mỗ nào dám không theo!
Người không phải cỏ cây, tuy trước đây có rất nhiều kí ức không vui vẻ gì, nhưng gần đây sự thành khẩn mà Đậu Kiến Đức bộc lộ ra, dù thật lòng hay giả tạo thì cũng đủ để cho hắn dốc toàn lực báo đáp.
Lại nhìn Tống Chính Bản, cũng lặng lẽ đứng lên lạy dài chấm đất:
- Ôi,Tống mỗ những ngày ở tòa thành đổ nát không có dũng khí hi sinh cho Tổ quốc, đành phải như vậy. Chỉ mong những việc Đại vương làm sau này, không khiến cho tổ tiên của Tống mỗ không phải hổ thẹn chứ!.
- Ngươi yên tâm,Tống tiên sinh, nếu muốn làm chuyện xấu, lão Đậu ta đã làm từ lâu rồi, hà tất phải dây dưa đến tận bây giờ! Chỉ cần ngươi dốc sức hỗ trợ, không nói đâu xa, hương thân phụ lão Hà Bắc sau này nhất định sẽ nói ngươi một chữ “tốt”!
Đậu Kiến Đức tâm tình rất nhanh nhạy, nhếch miệng đáp.
Tống Chính Bản thở dài, im lặng ngồi xuống. Cổ ngữ nói “Kẻ sĩ vì người tri kỉ mà chết”. Sau này, Đậu Thiên Vương chưa chắc đã là thiên tử chi mệnh, nhưng thành ý của gã đối với Tống mỗ so với Lưu Huyền Đức lúc đầu ba lần đến mời cũng không thua kém gì.. Cứ vậy đi, có lẽ ý trời cũng vậy, con người có muốn chối bỏ cũng không được.
- Ngươi cũng ngồi đi, đừng đứng nói chuyện ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486411/quyen-4-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.