Ngày hôm sau chính ngọ, Trương Cẩn mang theo mấy ngàn binh mã vội vàng tới đầm Cự Lộc, nhìn người nào người nấy mệt mỏi đến mức thở hồng hộc. Vương Phi có chút tức giận khi Trương Cẩn tới muộn, đẩy gã ra một bên, thấp giọng trách móc:
- Ngươi bây giờ đến có tác dụng gì, dưa leo, đồ ăn sớm đã nguội lạnh.
Khi Trương Cẩn đi ngang qua Bình Ân, đã loáng thoáng nghe được tin Minh Châu Quân chuẩn bị đổi màu cờ, thở dài, giọng oan ức đáp lại,
- Ta đến sớm một bước, chỉ sợ cũng không giúp đỡ được cái gì! Ngươi không nhìn ra những người này là mới chiêu sao? Ta vơ vét cả đầm Cự Lộc, mới miễn cưỡng gom góp được gần ấy binh mã đến!
Sau khi nghe trở lời, Vương Phi nhìn đám người xung quanh, quả nhiên phát hiện trong đội ngũ trong mười tên thì có chín khuôn mặt xa lạ, người già, người còn nhỏ, ai cũng mệt mỏi ngã trái ngã phải. Cho dù Trương Cẩn mang theo bọn họ đuổi tới sớm hơn vài ngày, nhiều lắm là hỗ trợ làm cho quân đông hơn,làm cho thanh thế lớn hơn, chứ căn bản không thể thay đổi tình hình trên chiến trường.
Nhìn thấy cảnh này, gã không kìm nổi than thở,
- Hài, nhớ năm đó đầm Cự Lộc nhiều của cải như vậy, trong nháy mắt đã bại sạch sẽ rồi. Sao ngươi tới muộn như vậy, gặp phiền toái gì sao?
- Lư Phương Nguyên chạy về trước một bước, mang theo người đối kháng với chúng ta. Ta tất cả đánh với y ba hồi, mới đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486397/quyen-4-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.