Chương trước
Chương sau
Từ sau khi nắm được ba huyện Bình Ân trong tay, về tương lai, Trình Danh Chấn vẫn rất mơ hồ. Hắn chỉ là dựa vào bản tính để bảo vệ mình và những người bên cạnh, lại không biết được rốt cuộc mình có thể kiên trì được bao lâu, lối thoát của đoàn người rốt cuộc là ở chỗ nào?

Chiêu an? Quan phủ chưa chắc có dũng khí nhận, và nhìn triều đình Đại Tùy cũng không thể tin cậy được. Tự lập? ở chỗ nhỏ bé này cơ bản không thể khởi sự được hùng đồ bá nghiệp gì. Trương Kim Xưng nhanh chóng quật khởi và nhanh chóng bị thất bại, đã là vì dụ trước mắt. Duy trì hiện trạng? Ai đồng ý dung nạp hắn? Triều đình, quan viên địa phương, còn có lục lâm đồng đạo, hôm nay ngươi tới đánh dẹp, ngày mai ta đánh ở sau lưng, từ đầu năm đến cuối năm, không có lúc nào yên, của cải thì càng đánh càng thiếu. Miễn cưỡng ứng phó được tình hình trước mắt, nhưng những trở ngại tiếp theo không cách nào qua được.

Giang hồ khắp chốn là nhà. Do ảnh hưởng từ gia đình và được sư phụ dạy bảo làm hắn không thể chân chính làm một lục lâm hào kiệt. Hắn không muốn tên của mình dùng để dọa trẻ con ngừng khóc giữa đêm; cũng không muốn giống như Trương Kim Xưng khi chết bị vạn người thoái mạ! Hắn muốn sống một cuộc sống bình thường, sống một cách đường đường chính chính, cùng thê tử của mình nói chuyện phiếm, uống rượu, sinh con nối dõi tông đường, không cần lo lắng phải đề phòng cái này đề phòng cái kia, cũng không cần khi nào ngủ cũng phải cất một cây đao dưới gối. Nhưng rốt cuộc làm thế nào để thực hiện được giấc mộng đó, không ai có thể cho hắn một đáp án thật chính xác.

Hôm nay, thật không ngờ lời nói của Đậu Kiến Đức lại làm cho hắn như thấy được một tia hy vọng giữa đêm đen, cho dù đó là một hy vọng xa vời, viển vông đi nữa. Chúng ta không phải là kẻ tặc, ỷ thế ức hiếp người mới là kẻ tặc! Chúng ta sinh trưởng đều là lương dân, là người Hà Bắc chân chính! Là do tên Hoàng đế khốn kiếp và lũ cẩu quan buộc chúng ta phải cầm đao lên. Chúng ta có thể đuổi cẩu quan đi, xây dựng lại trật tự…

Có lẽ những lời của Đậu Kiến Đức chỉ là lớp vỏ bọc, dụng ý thực sự của y là đem Minh Châu Quân nhập vào dưới cờ chỉ huy của y, để Trình Danh Chấn mang theo các huynh đệ của mình thay y đi tranh đấu giành thiên hạ. Nhưng ít nhất khi làm việc so với Trương Kim Xưng y có mục tiêu, không dùng thủ đoạn làm người khác khó chịu, lại đúng thời điểm quan trọng, với tình hình Minh Châu Quân hiện nay, đã không có nhiều lựa chọn. Ngõa Cương Quân, Đậu Gia Quân, không thể ngồi bó tay chịu chết, chỉ có điều thứ hai là thấy sáng sủa một chút.

Nhẹ nhàng thở dài, Trình Danh Chấn mang sự phân vân trong lòng chuyển ánh mắt sang phía thê tử Đỗ Quyên. Thời khắc mấu chốt, hắn rất muốn nghe ý kiến của thân nhân. Vừa mới thiếu chút nữa trải qua sinh tử ly biệt Đỗ Quyên cười cười, ánh mắt trong veo mà đầy hàm ý. Không cần thông qua ngôn ngữ, ý kiến của nàng đã rất rõ ràng. Quyết định của trượng phu cũng là quyết định của nàng, trượng phu đi tới chỗ nào nàng cũng theo tới chỗ đó. Đời đời kiếp kiếp, không bao giờ hối hận.

Trình Danh Chấn hiểu ý liền mỉm cười, sau đó quay đầu về phía Vương Nhị Mao. Vương Nhị Mao cười khổ giang tay ra, trên mặt rõ rằng viết ra bốn chữ “không còn cách nào khác”. Trình Danh Chấn tiếp tục quay đầu về phía Đoàn Thanh, Vương Phi, Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích, hiện đoàn người đều đang lẳng lặng tự nhìn mình, đợi chờ mình ra quyết định cuối cùng.

- Đậu Thiên Vương nói y không cần bất cứ kẻ nào nhận đề nghị của y. Nhưng ở với y một ngày, nếu Hà Bắc lục lâm không thể tha thứ cho nhau thì hóa ra tự giết hại lẫn nhau. Bởi vì hư vậy tai họa sẽ đổ lên đầu dân chúng, quan phủ sẽ không mất gì. Vương mỗ là người ngay thẳng, không hiểu đạo lý lớn như vậy. Nhưng Vương mỗ lại cảm thấy nếu chết ở trong quan quân thì còn có chút ý nghĩa, nếu chết trong tay lục lâm đồng đạo thì thật đáng sợ. Đoàn người vì sao tạo phản, không phải là vì bị áp bức đến không sống nổi nữa sao? Nhưng sau khi tạo phản đoàn người đã làm được gì? Đoàn người vỗ ngực ngẫm lại… thất vọng chính mình, không làm… thất vọng lúc trước mình cầm cây đao liều mạng với huynh đệ sao?

Lời nói của Vương Phục Bảo tiếp tục truyền đến, từng tiếng một đi vào tim người.

Trình Danh Chấn không cần nghe tiếp, đã quyết định chắc chắn, lớn tiếng phụ họa:

- Đậu Thiên Vương nói rất có lý. Trình mỗ không dám không nghe theo. Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới Minh Châu Quân, nguyện đi theo Đậu Đại đương gia!

- Đậu Đương gia chỉ muốn bắt tay giảng hòa với ngài, cũng không có ý định can thiệp vào đầm Cự Lộc và huyện Bình Ân!

Không nghĩ tới Trình Danh Chấn lại vui vẻ đồng ý như vậy, Vương Phục Bảo vừa mừng vừa sợ, nghiêng đầu giải thích.

- Vương huynh đệ không nên nói nữa!

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng giơ tay lên ra chưởng.

- Đậu Đại đương gia cso thể không để ý tới hiềm khích trước kia dốc sức tới cứu giúp, Trình Danh Chấn cũng không thể không biết điều. Lại đây, ta và ngươi cùng vỗ tay thề!

Vương Phục Bảo thấy vẻ mặt Trình Danh Chấn không giống giả bộ, khẩn trương giơ tay ra chưởng,

- Được, Trình huynh đệ người thẳng thắn nói lời chân thật. Vương mỗ hôm nay thật may mắn, sẽ thay Đậu Đại đương gia định ước với ngài!

Dứt lời, hai người ở trên lưng ngựa vỗ tay ba cái, giống như đã ký kết minh ước trước mặt mấy vạn lâu la. Vương Đức Nhân ở đối diện nhìn thấy vừa sợ vừa hối hận, không kìm được thầm mắng ở trong lòng: "Y, lão gây sức ép lớn như vậy, kết quả là toàn bộ lợi ích đều thuộc về họ Đậu kia hết đấy…”

- Họ Trình quả thật là có mắt không tròng, Đậu Kiến Đức chỉ là một quan lại xuất thân mạt phẩm, gia thế, tài trí và danh vọng, có mặt nào có thể sánh nổi với Mật Công?

Đứng ở sau lưng Vương Đức Nhân quan sát tình thế biến hóa đại tướng Khuất Thương của Ngõa Cương Quân cũng thấy quyết định của Trình Danh Chấn quá qua loa, nói nhỏ vào tai Vương Đức Nhân.

Vương Đức Nhân quay đầu, trừng mắt nhìn gã.

- Đậu Kiến Đức đương nhiên thua xa Mật Công. Nhưng họ Trình kia cũng là Binh Tào, phỏng chừng cùng với Đậu Kiến Đức là Vương bát xem đậu xanh…

Nói được một nửa, chính y cũng không hiểu được ý nghĩa, càng cứng đầu nói với người đối diện.

- Người ta được xung là đồng đạo Hà Bắc lục lâm, hai bên cùng ủng hộ. Chuyện này truyền đi, ước chừng những vị hào kiệt Hà Bắc lục lâm khác cũng sẽ hưởng ứng. Ta đây, rốt cuộc tính là Hà Nam hay Hà Bắc?

Phạm vi của Ngõa Cương Quân đương nhiên là ở Hà Nam Đông Bình, Tể Âm, Hổ Lao là một. Nhưng dã tâm của Lý Mật không chỉ có như vậy. Khuất Thương ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Đến nước này, đành phải nén cơn giận lại, sau này tính sau. Đợi Mật Công giải quyết xong việc ở Hà Nam…

Vương Đức Nhân nghe xong liền bĩu môi, hối hận lúc trước không nghe theo Lý Mật đến đầu độc đầm Cự Lộc. Hiện giờ tình hình không thuận lợi, lại kết oán cùng với Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn. Ngày sau đồng đạo Hà Bắc lục lâm nhắc tới chuyện này, khẳng định sẽ đem hành động “câu kết với người Hà Nam mưu hại đồng hương” của mình ra lên án. Thực ra y cũng là gấu chó, trong ngoài đều không thể tính là người tốt.

Bất kể trong lòng ảo não tới mức nào, ở trên mặt gã lại không thể không giả bộ dáng bộ rộng lượng tự nhiên. Mang theo thân vệ tiến về phía trước vài bước, chắp tay nói:

- Ta nghe nói các anh hùng hào kiệt trong lục lâm làm việc, luôn ra quyết sách rất nhanh chóng. Không ngờ hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy hành động này. Chúc mừng Vương Tướng quân, chúc mừng Trình đại gia, ngày sau đồi Đậu Tử và đầm Cự Lộc nếu cần giúp đỡ, cũng đừng quên ta đây là người chứng kiến sự việc!

- Nói đến chuyện này, nếu không có Vương Đại đương gia, Trình mỗ và Vương Tướng quân chưa chắc có thể nhận thức nhanh như vậy!

Trình Danh Chấn nhìn y một cái, cười đáp lại.

Đã nhịn nhiều như vậy, nên Vương Đức Nhân không quan tâm có nhẫn nhịn thêm chút nữa. Cười cười làm bộ như không nghe thấy Trình Danh Chấn châm chọc,

- Nếu Tang Hiển Hòa đã chạy, Ngõa Cương Quân ở đây cũng không có việc gì làm. Hai vị cứ từ từ trò chuyện, Vương mỗ dẫn các huynh đệ đi trước một bước.

- Vương Tướng quân không quét tước chiến trường một chút, lấy chút đồ quân nhu rồi hãy đi sao?

Vương Phục Bảo đến trước mặt, cười khiêm nhường.

Vương Đức Nhân nhanh chóng quay đầu ngựa, tránh cho đối phương bỗng nhiên xông vào liều mạng với mình.

- Không được, không được. Ta đi cũng khá lâu rồi, trong trại còn có nhiều việc phải xử lý. Không thể trì hoãn thêm được nữa, kính xin hai vị thứ lỗi cho. Ngày sau gặp được Đậu Thiên Vương, đừng quên thay ta vấn an y!

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của gã, Vương Phục Bảo cảm thấy rất buồn cười. Trên thực tế, với lực lượng của Minh Châu Quân và đồi Dậu Tử ở thời điểm này, nếu thật sự đối đầu với Ngõa Cương Quân chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong. Dù sao hai bên vừa mới bày trận, Đậu Gia Quân lại vừa mới lặn lội đường xa đến.

Nếu Vương Đức Nhân chủ động nhượng bộ, Trình Danh Chấn cũng không muốn huyết chiến cùng đối phương. Dù sao lực lượng Minh Châu Quân bảo toàn được đến thời điểm này cũng không phải dễ dàng, ngày sau muốn ở lại Hà Bắc, trong tay cũng không thể không có chút thực lực chống đỡ. Giục ngựa về phía trước mấy bước, hắn cùng Vương Phục Bảo đưa tiễn,

- Nếu Vương Đại đương gia có chuyện quan trọng, Trình mỗ cũng không thể giữ khách ở lại rồi. Đại Đương gia cứ việc yên tâm, hôm nay sau khi quét dọn xong chiến trường, những vật phẩm thu được sẽ chia cho ngài một phần.

Vương Đức Nhân nhìn thi thể ngổn ngang khắp núi, không kìm nổi âm thầm nuốt nước bọt. Mới đấu cùng Minh Châu Quân một trận, lại bị Ngõa Cương Quân tập kích, đội quân của Tang Hiển Hòa bị tổn thất rất lớn. Chỉ ước chừng ở trên mảnh đất hoang trước mắt này, đã có chừng bốn, năm nghìn thi thể. Trên thi thể mỗi người đều có áo giáp, giày chiến, bên vũng máu còn ném lại không ít giáo dài, cung tên. Mà mình sau khi tới Hà Bắc, thiếu nhất đúng là những trang bị này!

Không muốn Vương Đức Nhân tiếp tục ở trước mặt đối phương khoe hết cái xấu ra, Khuất thương nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tiến lên thúc giục:

- Đại đương gia, các huynh đệ đã chỉnh đốn đội ngũ xong, đang chờ quân lệnh của ngài!

- Ha hả, ha hả!

Vương Đức Nhân lúng túng bật cười ha hả.

- Ta đây không phải chỉ muốn nói vài lời cùng Trình Đại đương gia sao? Rất khó mới có thể gặp hắn một lần! Thôi đi, thôi đi, chúng ta cũng không phải là mẫu thân và những hài nhi. Đi thôi, truyền quân lệnh của ta, lên đường trở về nhà!

Nhóm thân binh lập tức giơ kèn lên, mang lệnh của Vương Đức Nhân truyền khắp toàn quân. Chúng lâu la Ngõa Cương Quân vốn không muốn giao thủ cùng đồng đạo lục lâm, nghe thấy tiếng kèn, nhẹ nhàng thở ra một cái. Khiêng những người bị thương lên, vác binh khí ngắn dài lên trên bả vai, quanh co khúc khuỷu đi về phía nam.

Bộ phận Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân “hộ tống” đã đi xa, Vương Phục Bảo mới thúc ngựa đi tới trước mặt Trình Danh Chấn.

- Trình Đại đương gia, lời nói vừa rồi ngài nên suy nghĩ thêm một chút, Vương mỗ ở trong lục lâm tuy rằng không phải là nhân vật có tiếng tăm gì, nhưng lại không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…

Thấy y nói khách khí như vậy, Trình Danh Chấn hoàn toàn xóa tan hết mọi nghi ngờ, khoát tay, cười nói:

- Nếu nói xong lại nuốt lời, thì không còn đạo lý nữa. Vương Tướng quân nếu không vội trở về đợi Đậu Thiên Vương giao lệnh, có thể ở lại trong thành mấy ngày. Trình mỗ mời ngươi thưởng thức mấy hũ rượu ngon, vừa tới thời điểm được uống!

- Cái này…

Vương Phục Bảo nghe nói có rượu ngon để uống, ánh mắt bắt đầu sáng rực lên.

- Khi trở về, Vương mỗ chạy nhanh lên là được. Đậu Đại đương gia đang vội vã xử lý những thứ sau cuộc chiến, ta không biết chữ, cũng không vội trở về! Cùng lắm thì, để y quở trách một chút, cũng không thể đến chỗ ngài rồi mà, đến nhìn cũng chưa được nhìn đã vội vã đi!

Nói mấy lời linh tinh này, bản tính mê rượu ngon của gã đã bị lộ ra. Rất nhiều tướng lĩnh Minh Châu Quân đối với sự thay đổi của thân phận có chút mâu thuẫn, thấy Vương Phục Bảo hào sảng như vậy, khúc mắc trong lòng cũng được giải tỏa vài phần. Đoàn người phân công nhau đi quét tước chiến trường, kiểm đếm người bị thương, an tang người chết. Sau đó vây quanh Trình Danh Chấn và vị khách đến từ đồi Đậu Tử, khua chiên gõ trống quay về thành Thanh Chương.

Nghe nói quê hương lại một lần nữa chuyển nguy thành an, những nam nữ lão ấu trong thành cũng vô cùng vui mừng. Ra tận xa đón, đứng ở hai bên đường, mang lương khô, hoa quả trong nhà ra mời Minh Châu Quân thưởng thức. Vừa nhìn thấy bọn họ, lại thấy các huynh đệ trên người có vết máu loang lổ, đội quân ngắn đi một nửa so với trước. Nhìn lại thấy người cưỡi con ngựa cao to trong đội ngũ là Đậu Gia Quân, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.

Trong loạn thế, khó yên lặng được lâu, không biết còn có thể yên lặng trong bao lâu? Không ai biết đáp án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.