Trình Danh Chấn dẫn dắt chủ lực quân Minh Châu đến Thanh Chương chậm hơn ba canh giờ so với thời gian dự định. Hiện giờ cờ chiến của quân Minh Châu vẫn tung bay trên tường thành, lão không khỏi có chút mừng rỡ. Sau khi nghe Vương Nhị Mao thuật lại những trải nghiệm khi dùng kế giả hàng để bức lui Tang Hiển Hòa, lão không kìm nổi liền nghiêm mặt lại, khẽ oán giận:
- Chẳng phải đã nói với ngươi rồi, có thể buông tha cho Thanh Chương bất cứ lúc nào? Ngươi cần gì phải mạo hiểm như thế. Nếu chẳng may tên họ Tang xấu hổ quá hóa giận, bất chấp tất cả liều mạng với các ngươi thì sao? Ngươi lấy gì để đấu lại với y?
- Chẳng phải mọi người không nỡ để nơi này bị quan quân giẫm đạp sao? Những người liên quan đến chúng ta đều chuyển vào trong núi, các căn nhà và con đường ở đây đều được chúng ta sửa sang lại.
Vương Nhị Mao cười, ra vẻ thoải mái giải thích.
Những lời này đại diện cho tâm tư của đại đa số đám lâu la. Hóa ra đoàn người đuổi theo sau Trương Kim Xưng đi đến đâu là cướp đến đấy, vì thế đều không quý trọng những thứ quý giá. Còn ba huyện Bình Ân là do tự tay mọi người thu phục được, vì thế phá gia giá trị vạn quan tiền. Không đánh đến giây phút cuối cùng thì không ai nỡ buông tay.
Trình Danh Chấn rất hiểu tâm trạng này, bất đắc dĩ lắc đầu, quở trách Trương Trư Bì:
- Lần sau nhất định không được tự mình mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486377/quyen-4-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.