- Vả lại ngươi đoán xem, Ngụy quận thừa có thể bám trụ được mấy hôm trước mặt lũ giặc Minh Châu?
Trông bộ dạng cúi đầu thụ giáo của Trữ Vạn Quân, Nguyên Bảo Tàng đột nhiên có hứng thú, dương dương tự đắc khảo giáo.
- Cái này?
Trữ Vạn Quân lắc đầu cười khổ, không chịu nể mặt đồng sự một tí nào:
- Thuộc hạ cho rằng, chỉ sợ không quyết định ở Ngụy quận thừa. Lần trước lũ tặc chỉ có mấy trăm người....
Nhìn vẻ mặt của Nguyên Bảo Tàng, y lại giải thích lời lẽ một chút:
- Nhưng lần này, dù sao cũng có Dương đại nhân. Có lẽ có thể giúp đỡ Ngụy quận thừa một tay vào lúc then chốt!
- Trông cậy vào cái tên Bạch Nhãn lang kia, đúng là đơm đó ngọn tre!
Nguyên Bảo Tàng cười lạnh cổ quái:
- Nếu lão phu đoán không lầm, Dương đại nhân nhất định sẽ tiền hành hậu thoái, đợi người khác với Trình Danh Chấn lưỡng bại câu thương rồi, lão sẽ lên trước cướp công!
- Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là không hi vọng Ngụy đại nhân chiến bại. Dù sao, dù sao hắn ta cũng đại diện cho bộ mặt của Võ Dương quận chúng ta!
Trữ Vạn Quân bị cười có chút ngượng, đỏ mặt giải thích.
- Nếu ngươi là Trình Danh Chấn, ngươi sẽ làm thế nào?
Nguyên Bảo Tàng cười có ý an ủi, tiếp tục hỏi.
- Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là quan văn!
Trữ Vạn Quân càng cẩn thận hơn, suy xét cẩn thận những gì mình biết, sau đó dùng quân cờ xếp tạm cái hình:
- Thuộc hạ cũng không quyết đánh với hắn. Ép Lư Phương Nguyên lên trước. Sau đó như thế này....
Bày ra mấy quân cờ, quanh co đến chỗ sau lưng, y đột nhiên dừng tay, nhe răng nhếch miệng:
- Chỉ có điều, nếu Dương quận thừa không đánh mà lui trước, chiêu này sẽ vô ích. Lũ giặc cỏ sẽ không cam lòng đi tay không, quay đầu lại, hoàn cảnh của Ngụy đại nhân sẽ rơi và nguy hiểm!
- Trước khi đại cục chưa định, hắn ta sẽ không lãng phí công sức với Ngụy đại nhân đâu!
Nguyên Bảo Tàng cũng nắm lấy mấy quân cờ, chậm rãi bày ra trình diễn.
- Theo quan sát của ta, tên Trình Danh Chấn kia cũng là kẻ tâm cao khí ngạo. Ngụy đại nhân tuy đối với triều đình thì trung thành, nhưng chút bản lĩnh này của hắn ta, e là căn bản không được Trình Danh Chấn coi ra gì. Trong lúc thế cục chưa được phân định rõ ràng, Lư Phương Nguyên nghĩ chắc cũng phải quan sát, không chịu manh động. Như vậy, hai cánh quân tả hữu của luc giặc Minh Châu tuy đều nguy hiểm, lại đều không can hệ đến đại cục!
Luận về trình nói chuyện suông, Nguyên Bảo Tàng là kẻ rất có nghề. Mấy hạt quân cờ đặt xuống, thế cục trên ván cờ lập tức trở nên vô cùng rõ ràng. Thế lực quan quân được biểu thị bằng quân màu trắng tiếp tục thu hẹp phòng tuyến, nhường ra một khoảng đất tống lớn phía sườn đông đầm Cự Lộc cho Lư Phương Nguyên và Trình Danh Chấn tự giết hại lẫn nhau. Còn thế lực của Ngụy Đức Thâm tất một cây làm chẳng nên non, rút về phía bờ đông Chương Thủy. Như vậy, xung quanh Minh Châu quân lập tức trống trải. Sau khi Trình Danh Chấn cảm thấy thế cục biến đổi, có thể công kích Lư Phương Nguyên từ bên trái, cũng có thể vượt Chương Thủy công kích Ngụy Đức Thâm phía bên phải. Nhưng những hành động này đều không phù hợp với bản tính của hắn. Theo con mắt Nguyên Bảo Tàng thì, lựa chọn tốt nhất của Trình Danh Chấn lúc này là nhân cơ hội Dương Thiện Hội lùi sâu, quân tâm dao động, trực tiếp lao đến cắn lão ta một miếng. Chỉ cần có thể một đớp giết chết luôn tên Dương Thiện Hội, quay đầu lại, bất luận là muốn thanh toán Lư Phương Nguyên, hay là Ngụy Đức Thâm, tất cả đều thành thạo.
Đến tình tiết này, Trữ Vạn Quân không kìm nổi hít mạnh một hơi khí lạnh. Nếu quả thực Trình Danh Chấn thực sự làm như những gì Nguyên Bảo Tàng phỏng đoán thì, hoàn cảnh của Ngụy Đức Thâm sẽ càng nguy hiểm hơn. So với việc để lão ở bờ Chương Thủy chờ bị đánh, sao không sớm triệu hồi lão về quận thành?!
Nhưng Nguyên Bảo Tàng đại nhân tại sao còn thúc giục ta kịp thời chuyển lương thảo đến cho lão? Dường như cùng lúc ý thức được sự nguy hiểm, trong lòng Trữ Vạn Quân dâng lên một mối nghi ngờ, mượn đao giết người? Nguyên quận thủ muốn mượn tay Trình Danh Chấn giết Ngụy quận thừa! Hắn bị cái chân tướng do chính mình đoán ra dọa cho gần chết. Quen biết Nguyên Bảo Tàng bao nhiêu năm nay, biết đối phương am hiểu mưu quyền, nhưng lại chưa từng thấy đối phương ra tay tàn độc thế này. Nhưng làm như vậy, quận Võ Dương chẳng phải một chút sức lực tự vệ cũng không còn sao? Dựa vào những hiểu biết của mình về cấp trên, Trữ Vạn Quân nhanh chóng bác bỏ cái suy đoán của mình. Nguyên đại nhân cho dù có hận Ngụy Đức Thâm, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, lại cũng không thể đánh cược cả tính mạng của mình, như vậy đối với bản thân lão ta chẳng chút lợi lộc nào cả, lão ta cũng không thể nào cười thong dong như thế được.
- Xin đại nhân chỉ điểm bến mê!
Nếu đoán không được trong hồ lô của Nguyên Bảo Tàng rốt cuộc bán thuốc gì, Trữ Vạn Quân mau chóng bỏ qua cái phỏng đoán của mình, cho đối phương cơ hội khoe khoang, cũng cho mình cơ hội vỗ mông ngựa.
- Lão phu tuy bất hòa với Nguỵ quận thừa, cũng sẽ không sát hại đồng nghiệp. Điều này, Vạn Quân cứ yên tâm. Hơn nữa, Huyền Thành vẫn còn trong quân doanh, lão phu vẫn luôn coi hắn là cánh tay của mình, há chịu để hắn chết vô ích?
Nguyên Bảo Tàng biết chút tâm tư này của Trữ Vạn Quân, cười bảo.
- Trí tuệ và khí độ của đại nhân, thuộc hạ trước nay rất khâm phục!
Trữ Vạn Quân thi lễ, che dấu nỗi xấu hổ và lo sợ trên gương mặt.
- Nhưng thuộc hạ tư chất quả thực đần độn, không nhìn ra kế sách phá cục!
- Ngươi lại đây xem!
Nguyên Bảo Tàng rất đắc ý với bố cục của mình, không kìm nổi hạ giọng nhắc nhở.
- Đánh trận như chơi cờ, không thể chỉ nhìn vào một chỗ. Xa gần hư thực, đều phải xem xét cho thật rõ ràng.
Vừa nói, lão lại nhặt lên vài quân cờ, đặt xuống phía xa hơn sau lưng đám quân đen.
- Tang Hiển Hòa tướng quân được hai vị Khuất Đột Thông và Nghiên Quân Tố ủng hộ, mang theo hai vạn tinh binh đang đến trong đêm, chuẩn bị rửa sạch nỗi thẹn trước kia. Bây giờ, binh mã của họ đã vượt qua Lê Dương, có thể sẽ chặn trước thay Trình Danh Chấn tranh thủ thời cơ đấy, chỉ có hi vọng mong manh vào một mình cái tên giặc cỏ Vương Đức Nhân, mà cái tên Vương tặc này lại thuộc ngoại doanh của Ngõa Cương, trước mắt Ngõa Cương đang bị Lý Trọng Kiên ép lui liên tiếp, Vương Đức Nhân quả quyết không có chuyện không xuống nam cứu nguy cho chính mình, mà lãng phí lực lượng với cái tên Trình Danh Chấn kia!
Một quân rơi xuống bàn cờ, vang lên một tiếng giòn tan. Trữ Vạn Quân nghe như tiếng sấm sét, ngây cả người, lẩm bẩm nói:
- Tên giặc Trình Danh Chấn vừa ác chiến một trận, sợ là vừa quay đầu lại, Tang Hiển Hòa suất lĩnh đại quân đã có thể đánh tới. Lư Phương Nguyên quay đầu rút về đầm Cự Lộc, Ngụy đại nhân thừa thế xông lên....
Một ván cược thật lớn.
Nếu Vương Đức Nhân quả thật bỏ mặc Tang Hiển Hòa ngay dưới mắt mình nghênh ngang chạy tới đầm Cự Lộc, Minh Châu quân nguy rồi! Không biết tại sao, trong giây lát, trong lòng Trữ Vạn Quân dâng lên một nỗi đồng cảm sâu sắc với số phận Trình Danh Chấn. Tuy đối phương không có chút giao tình nào với mình, còn mấy lần khiến y phải kêu cha khóc mẹ đi gom góp lương thảo. Nhưng khắp đường Hà Bắc, chỉ có mình tên nghĩa tặc Trình Danh Chấn là kẻ chịu nói lí, không thích lạm sát kẻ vô tội.
- Trừ khử tên tặc này, lão phu từ nay về sau sẽ an gối rồi!
Nguyên Bảo Tàng nhìn xa xăm, lớn tiếng thở dài.
- Tên tặc lòng muông dạ thú, không thể coi thường được. Nhân lúc lông cánh của hắn còn chưa đủ trừ khử càng sớm càng tốt. Huynh đọc thư xong, cần phải đem toàn lực kéo chúng về phía bờ Chương Thủy. Mỗ lệnh Đức Nhân nhường đường, lệnh quan quân vì con dao trong tay chúng ta....
Ngày hè mây bay, một phong thư dài mờ mờ ảo ảo hiện ra.
Trên thực tế, Nguyên Bảo Tàng lão, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Bàn tay thực sự gây mưa gây gió, người trong cuộc chẳng ai nhìn ra cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]