- Vả lại ngươi đoán xem, Ngụy quận thừa có thể bám trụ được mấy hôm trước mặt lũ giặc Minh Châu?
Trông bộ dạng cúi đầu thụ giáo của Trữ Vạn Quân, Nguyên Bảo Tàng đột nhiên có hứng thú, dương dương tự đắc khảo giáo.
- Cái này?
Trữ Vạn Quân lắc đầu cười khổ, không chịu nể mặt đồng sự một tí nào:
- Thuộc hạ cho rằng, chỉ sợ không quyết định ở Ngụy quận thừa. Lần trước lũ tặc chỉ có mấy trăm người....
Nhìn vẻ mặt của Nguyên Bảo Tàng, y lại giải thích lời lẽ một chút:
- Nhưng lần này, dù sao cũng có Dương đại nhân. Có lẽ có thể giúp đỡ Ngụy quận thừa một tay vào lúc then chốt!
- Trông cậy vào cái tên Bạch Nhãn lang kia, đúng là đơm đó ngọn tre!
Nguyên Bảo Tàng cười lạnh cổ quái:
- Nếu lão phu đoán không lầm, Dương đại nhân nhất định sẽ tiền hành hậu thoái, đợi người khác với Trình Danh Chấn lưỡng bại câu thương rồi, lão sẽ lên trước cướp công!
- Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là không hi vọng Ngụy đại nhân chiến bại. Dù sao, dù sao hắn ta cũng đại diện cho bộ mặt của Võ Dương quận chúng ta!
Trữ Vạn Quân bị cười có chút ngượng, đỏ mặt giải thích.
- Nếu ngươi là Trình Danh Chấn, ngươi sẽ làm thế nào?
Nguyên Bảo Tàng cười có ý an ủi, tiếp tục hỏi.
- Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là quan văn!
Trữ Vạn Quân càng cẩn thận hơn, suy xét cẩn thận những gì mình biết, sau đó dùng quân cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486327/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.