Chương trước
Chương sau
Ngụy Đức Thâm vừa thở dài, vừa chán nản suy đoán trong lòng. Lão nhớ trước khi xuất binh, Ngụy Trưng đã có ý tốt khuyên bảo mình, nói không có các danh tướng Lý Trọng Kiên và Dương Nghĩa Thần ở giữa trấn thủ, quận binh các địa phương rất khó phối hợp nhất trí. Lần này quận binh Võ Dương hành động lớn, sợ rằng chưa đánh đến thung lũng Hồ Ly, người mình đã tự loạn lạc, còn Ngụy Đức Thâm lúc đầu cho rằng Ngụy Trưng sở dĩ nói như vậy là do ở trước mặt Nguyên Bảo Tàng, thế nên chẳng nghe lọt tai câu nào. Bây giờ xem ra, lời của Ngụy Trưng quả thực rất có tầm nhìn xa, chỉ là Ngụy Đức Thâmyo bây giờ cho dù có hối hận cũng có chút muộn rồi.

Đang lúc ảo não, thân binh đã mời Ngụy Trưng tới. Nhìn cảnh trong trướng lộn xộn vô cùng, vị khách mỉm cười, hạ giọng trêu ghẹo:

- Sao thế, vừa có gió xoáy xảy ra sao? Sao chỗ bên ta chả thấy có tí bụi nào thế nhỉ?

- Huyền Thành không cần cười ta nữa!

Ngụy Đức Thâm không còn sức lực mà phản kích, chắp tay xin tha.

- Dương Thiện Hội dẫn đầu lui rồi. Quận binh Võ Dương chúng ta lại giơ đầu chịu báng lần nữa rồi. Nể tình ta đang ngồi trên đống lửa, huynh đệ ngài hãy khẩn trương giúp ta đưa ra chủ ý đi!

- Chủ ý gì?

Ngụy Trưng cười hết sức nhẹ nhàng, rất khoa tránh khỏi hiềm nghi trả thù tư.

- Binh đến tướng chặn, nước tràn đất ngăn. Chiến hay đi, còn chẳng phải do một câu quyết định của ngài? Cần gì phải hỏi một văn nhân không can hệ gì như ta?

- Huyền Thành không cần chê cười nữa, ai mà không biết cái đầu ngài chứa đầy thao lược! Hơn nữa, nếu Dương quận thủ mệnh lệnh lão huynh đệ tới cầm quân trước, lão huynh đệ ngài nhẫn tâm nhìn ta bị lũ phỉ đuối chạy khắp núi sao?

Ngụy Đức Thâm không so đo khiếm khuyết ngôn ngữ, lạy dài sát đất, khổ sở nhờ vả lần nữa.

Trông bộ dạng ép dạ cầu toàn của y, Ngụy Trưng không đành lòng trêu ghẹo tiếp. Cười cười nhẹ giọng nhắc nhở:

- Tình hình chắc chưa đến mức gay go thế chứ? Dương quận thừa không phải nói là trước tiên né tránh, cho lũ giặc cỏ cơ hội tự giết lẫn nhau sao? Chúng ta rút lui năm mươi dặm, rồi mặc kệ lũ chúng nó là được! Nếu lũ giặc cỏ không chịu vào tròng, Tam gia ngại gì mà không liên kết lần nữa?

- Vốn là vấn đề người lo lòng không lo. Một tiếng trống cổ động, có lẽ còn có thể chiếm được tiên cơ.

Ngụy Đức Thâm cười khổ lắc đầu, không dám tán đồng quan điểm của Ngụy Trưng:

- Bây giờ không cần đợi khai chiến, lui trước mấy chục dặm. Sau đó còn có thể làm được gì?

- Về phía lũ giặc cỏ, nghĩ chắc cũng vậy!

Ngụy Trưng cười cười, nhẹ nhàng điểm ra những ưu thế của quân địch.

- Chúng ta ai cũng có ý đồ riêng, Trình Danh Chấn và Lư Phương Nguyên e là lại càng đề phòng lẫn nhau. Kế sách của Dương quận thừa tuy không cao minh gì, theo ta thấy, thì cũng không có gì sai sót. Nhưng nếu muốn bình định nạn phỉ, e rằng ngay từ đầu đã không có khả năng này rồi!

Sơ tránh một chút sẽ không lập tức bị công kích, Ngụy Đức Thâm sớm đã nhìn nhận ra điều này, nhưng cái khó mà y sắp phải đối mặt đám Dương Thiện Hội còn xa mới bì được.

- Cho dù không thắng không bại, bên Dương Thiện Hội e là cũng chẳng chịu tổn thất gì! Nhưng Huyền Thành thấy thì, phía chúng ta, còn có đường lui sao? Một khi Minh Châu quân thừa cơ xâm ép tới tận nơi, phải làm tốt việc uy hiếp trước. Võ Dương quận chúng ta lấy gì ra mà chi phí? Ngụy Đức Thâm ta còn mặt mũi nào gặp lại phụ lão địa phương nữa?

- Còn chưa khai chiến, Đức Thâm huynh sao biết được Trình Danh Chấn nhất định sẽ tìm tới tận nơi?

Ngụy Trưng nhún nhún vai, cười lạnh hỏi lại.

- Mục tiêu tấn công tiếp theo của bọn phỉ, hà tất cứ phải là Võ Dương quận? Nếu không nhất định là Võ Dương quận? Đức Thâm huynh sao cứ phải lo xa thế? Người ta đều sống ngày nào hay ngày đấy, Đức Thâm huynh hà tất phải một mình lo lắng thế?

Những câu nói mang theo sự phẫn nộ từng câu từng câu một bay ra từ miệng Ngụy Trưng, hỏi đến nỗi Đức Thâm đáp không xuể.

- Đúng vậy? Trương Kim Xưng không phải do ta giết, nếu hắn đã lấy danh nghĩa là báo thù cho Trương Kim Xưng, thì sao có thể tìm đến đây trước nhất?

Tiếp theo lời Ngụy Trưng, y cam chịu nói. Chợt lại cảm thấy nói như vậy quá không có trách nhiệm, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói:

- Môi hở răng lạnh, cái tên Dương Thiện Hội kia tuy không màng đến chúng ta, nhưng ngộ nhỡ tên đó bại vong, Võ Dương quận sao có thể tự lo cho mình?

- Đến lúc đó, để có thịt rau trong quận tự khắc sẽ thôi thúc Ngụy đại nhân ngài xuất binh kháng cự. Sao lại có thể so đo ngài mất đi một gang tấc?

Dường như trong bụng một sợi gân nào đó không chạy đúng, câu nào của Ngụy Trưng đều giống như đang giận dỗi người khác.

Minh Châu quân đánh qua Chương Thủy, quan viên và thân sĩ Võ Dương quận tự nhiên không chê Ngụy Đức Thâm tự kiếm việc vào người. Cho dù là Nguyên Bảo Tàng và Trữ Vạn Quân- kẻ có nhiều khúc mắc với Ngụy Đức Thâm đến lúc đó e là cũng cần tiền đưa tiền, cần lương thảo đưa lương thảo. Tất cả vấn đề khó khăn trước mắt Ngụy Đức Thâm nghĩ tới, đều được giải quyết dễ dàng. Nhưng nếu những lời này phát ra từ mồm kẻ khác, nhất định sẽ được Ngụy Đức Thâm cho là diệu kế. Mà tâm phúc của Nguyên Bảo Tàng bên cạnh Ngụy Trưng, căn bản chẳng có lí do gì treo chủ mưu trên lửa, sao lại có thể đột nhiên giúp người khác đưa ra mưu kế nham hiểm này?

- Huyền Thành?

Nói không rõ là xuất phát từ nỗi khiếp sợ hay từ những hoang mang, Ngụy Đức Thâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Trưng thở dài.

Dường như đoán được phản ứng của y, Ngụy Trưng lại thở dài, bất đắc dĩ giải thích.

- Quận thủ đại nhân vừa gửi tới một công văn khẩn cấp tám trăm dặm. Lệnh ta nhất định phải giúp đỡ đại nhân thong thả rút lui, không được nhất thời phô trương lực lượng. Sau đó ở bờ đông Chương Thủy cách sông canh chừng, nhử lũ Minh Châu quân ra khỏi ổ, không được trái lệnh!

- Mệnh lệnh của Nguyên đại nhân?

Ngụy Đức Thâm quả thực không thể tin vào tai mình. Mệnh lệnh này đến thật quá đúng lúc, đúng vừa giải quyết khó khăn trước mắt của y. Nhưng nơi đây cách Võ Dương quận sở trị cả hơn trăm dặm, thế cục thay đổi không thể truyền tới phủ Quận thủ trong vòng nửa canh giờ được. Lời giải thích hợp lí duy nhất là, trước khi Dương Thiện Hội còn chưa quyết định rút lui, Nguyên Bảo Tàng đã liệu được lão ta sẽ chơi bài này, nên sớm đã giúp Võ Dương quận chuẩn bị xong đường lui.

Nhưng lời giải thích này lại có rất nhiều chỗ không thông. Nguyên Bảo Tàng tâm địa có tốt thế tốt nữa, cũng không tốt đến nỗi lúc Ngụy Đức Thâm buồn ngủ, lại chủ động đưa gối cho nằm. Huống hồ lúc đầu Quận thủ đại nhân vốn không đồng ý xuất binh, là Ngụy Đức Thâm y một mình làm thế. Bây giờ Ngụy Đức Thâm rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, chẳng phải hoàn toàn chứng minh tầm nhìn của quận thủ hay sao?

- Nguyên đại nhân đang chơi một ván cờ rất lớn, thậm chí bước đi và mục tiêu cụ thể, ta và ngài đoán không nổi.

Lời nói của Ngụy Trưng lại truyền tới lần nữa, trong âm thanh có vài phần chua xót.

- Đức Thâm huynh phụng mệnh đi. Chỉ cần cho đội ngũ bình an lui tới Chương Thủy, là không còn trách nhiệm gì của ngài nữa. Quận thủ đại nhân sẽ đảm đương được hết mọi chuyện. Thậm chí sau này ra sao, tin rằng Quận thủ đại nhân tự có sắp xếp!

- Rút lui có thể!

Ngụy Đức Thâm lại thở dài đồng ý:

- Nhưng....

Nhìn vẻ mặt tẻ ngắt của Ngụy Trưng, y lại không nói nửa câu sau nữa. Nếu đến cả Ngụy Trưng cũng không được biết thì, trong bước tiếp theo của Nguyên Bảo Tàng, chắc chắn bao hàm một bí mật tày đình nào đó. Một ván cờ rất lớn? Chỉ dựa vào Nguyên Bảo Tàng? Có thể sao? Chẳng thà nói là đang cược một kết cục khó liệu cho xong?

Nhưng quân cờ trong tay Nguyên đại nhân rốt cuộc là gì?

Cơ hội chiến thắng của ông ta thì sao?

Ngụy Đức Thâm nhìn không ra, kẻ có đầu óc mĩ danh như Ngụy Trưng cũng nhìn không ra. Trong thời thế hỗn loạn, hai kẻ bọn họ đều mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi đến cả giãy giụa cũng không buồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.