Chương trước
Chương sau
- Không cần, chỉ cần trong tay ngươi còn binh mã, Hàn lão lục sẽ không dám động đến ta!

Hách Lão Đao khoát tay, đĩnh đạc nói.

- Ta chỉ mang theo mười tên thị vệ, còn bao nhiêu ngươi giữ lại đi. Khi đánh nhau, Minh Châu Quân chúng ta nhất định là chủ lực. Trong tay ngươi có thêm một người là có thêm một phần sức mạnh.

Tình huống khẩn cấp, Trình Danh Chấn cũng không khách khí với Hách Lão Đao. Giao quân lệnh tiễn cho ông xong, hắn còn đích thân tiễn Hách Lão Đao t đi ra ngoài, sau khi Hách Lão Đao đi, trong quân trướng lập tức khôi phục lại sự im lặng. Ngoại trừ có người thỉnh thoảng đi lên trước sửa chữa la bàn và tiếng động rất nhỏ ngoài xa, gần như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Trương Cẩn người cũng như tên, lặng yên đi đến trước bàn, di chuyển tiểu kỳ của Minh Châu Quân vài lần trên sa bàn, xếp đặt tư thế tiến quân thần tốc. Có một chút động toàn thân, sa bàn vừa rồi còn tương đối rõ ràng lập tức trở nên hỗn loạn. Vài tên quan võ tòng quân nhanh chóng thay thế thế lực khắp nơi làm ra đáp lại, rất nhanh khiến Minh Châu Quân lâm vào tình trạng bốn phía đều có địch.

- Như vậy không được! Mất nhiều hơn được!

Trương Cẩn chủ động bỏ qua ý tưởng của chính mình, trợ giúp nhóm tòng quân khôi phục lại sa bàn như lúc ban đầu. Đánh xong trận hỗn chiến trước mắt, Minh Châu Quân còn muốn quay lại nghênh chiến với Tang Hiển Hòa. Nếu thực lực hao tổn quá lớn mà nói…, chỉ sợ khó có thể ngăn cản nổi một trận phản kích của Tang Hiển Hòa.

Nhìn thấy Trương Cẩn bỏ cuộc, hai người Vương Phi và Đoàn Thanh cùng ra tay, bỏ qua trước mặt, theo cánh đánh về phía quan quân ở giữa thực lực tương đối bạc nhược. Ý tưởng của hai người bọn họ khá lạc quan, nếu Hàn Kiến Hoành và Thì Đức Duệ đều thực hiện lời hứa, toàn lực hô ứng trợ lực cho Minh Châu Quân. Lư Phương Nguyên chặn Dương Thiện Hội, Ngụy Đức Thâm nhận lệnh của Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng án binh bất động. Tình huống giữa địch và ta đều phối hợp tốt, Minh Châu Quân trước tiên đánh bại Lưu Tử Hòa, sau đó quay về đánh Lư Phương Nguyên và Dương Thiện Hội…

Suy diễn cho ra kết quả cuộc chiến rất huy hoàng, Minh Châu Quân chỉ tổn thất không đến một ngàn binh mã liền đại hoạch toàn thắng. Nhưng nếu, Lư Phương Nguyên ở thời khắc mấu chốt lại thay đổi mà nói…, Minh Châu Quân sẽ bị Dương Thiện Hội và Lưu Tử Hòa liên kết công kích, thì cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi, Ngụy Đức Thâm cam đoan sẽ nắm lấy cơ hội này. Mặc dù Lư Phương Nguyên không lâm trận lùi bước, có thể kéo Dương Thiện Hội lại, mà lỡ như Nguyên Bảo Tàng không khống chế được Ngụy Đức Thâm, Minh Châu Quân vẫn phải đồng thời đối phó với hai địch nhân.

- Tên họ Ngụy này, lần trước không nên tha cho gã!

Tận mắt nhìn thấy thắng lợi trong tay thất bại trong gang tấc, Vương Phi chán nản thở dài. Theo gã, lần trước mọi người không nên buông tha cho binh mã quận Võ Dương, trực tiếp thu thập hết, cũng sẽ không có phiền toái hôm nay. Nhưng Trình Giáo đầu lại có tật xấu là quá lương thiện, bị những lời nói ngọt của Nguyên Bảo Tàng kích động, nuôi dưỡng một lũ sói con không công.

- Có thể không tính đến Ngụy Đức Thâm!

Trình Danh Chấn vừa vặn đi tới, nghe thấy lời bàn bạc của Vương Phi.

- Không phải ý đó!

Đột nhiên xuất hiện Trình Danh Chấn ở phía sau mình, Vương Phi rất lung túng giải thích.

- Có ý là nói…

- Giả thiết vừa rồi của ngươi rất có tầm nhìn.

Trình Danh Chấn không để cho Vương Phi tiếp tục giải thích, mà đem toàn tâm chú ý vào trận đồ trên sa bàn.

- Quận binh Võ Dương chỉ khuếch trương, cơ bản không cần suy xét. Khi khai chiến, để Vương Tướng quân dẫn theo mấy trăm huynh đệ, đã đủ để giữ được cục diện!

Vương Tướng quân được nói đến chính là Vương Nhị Mao, Trương Kim Xưng chết, khiến cho Minh Châu Quân không còn tiếp tục bị ràng buộc, mà chính thức thành một thế lực độc lập. Các tướng lĩnh đi theo Trình Danh Chấn, đều được phong lên một cấp bậc, trở thành chấn võ Tướng quân, phấn uy Tướng quân, nhân dũng Đô úy, ninh an Giáo Úy..., hoàn toàn tạo thành một hệ thống quân đội nhỏ.

- Nguyên Bảo Tàng đã từng hứa hẹn, quận binh Võ Dương tuyệt đối sẽ không động thủ đối với chúng ta.

Hoàng Nha Bảo đã vinh dự trở thành thống lĩnh trạm canh gác thăm dò cũng ủng hộ phán đoán của Trình Danh Chấn, ở bên cạnh cười nói xen vào.

- Nếu y dám không giữ lời, ta sẽ truyền tin giao dịch trước kia ra, đến lúc đó, xem y giải thích với triều đình như thế nào!

Đó là vạn bất đắc dĩ mới dùng đến chiêu tổn hại, nhưng quả thật sức uy hiếp rất lớn, suy nghĩ một chút những lời Hoàng Nha Bảo nói, thần sắc của Vương Phi một lần nữa lại thay đổi.

- Xử lý vậy là tốt rồi, chúng ta chỉ cần hai ngày để đánh lui Lưu Tử Hòa, Dương Bạch Nhãn mặc dù chạy tới cũng là không công mà chịu chết!

- Bên Lư Phương Nguyên cũng như vậy không thể trông cậy vào đó được!

Trình Danh Chấn lắc đầu, đem cờ xí của đầm Cự Lộc nhổ xuống hết, ném vào một góc bàn.

- Ta vừa mới suy xét lại, dựa vào tính tình của Lư Phương Nguyên, căn bản sẽ không làm chính mình tổn hại mà lại bị lỗ vốn. Nếu chúng ta công kích Lưu Tử Hòa, y chắc chắn sẽ không đi trêu chọc Dương Thiện Hội. Ngược lại nếu chúng ta bị tổn thất quá nặng, y có thể quay lại đánh cho chúng ta một trận!

- Tên khốn kiếp này! Quả thực là con chó điên!

Vương Phi oán hận mắng, hoàn toàn đồng ý với phán đoán của Trình Danh Chấn.

- Từ lúc bắt đầu nói phải liên kết báo thù thay Trương Đại Đương gia, chỉ sợ là y đã không thật tâm!

Hàn Cát Sinh mặc dù là người thản nhiên, nhưng có thể nói đúng vào điểm tử thượng,

- Ta đoán y là muốn mượn tay chúng ta để tiêu diệt Dương Thiện Hội, hay dựa vào Dương Thiện Hội tiêu diệt chúng ta, y sẽ đem đầm Cự Lộc bảo vệ…

Bốn phía lập tức vang lên những lời thoái mạ. Mà ngau vả những người Trình Danh Chấn cưỡng ép nhập ngũ, cùng với mấy phụ tá không vừa lòng Minh Châu Quân, cũng đều phẫn nộ đối với âm mưu vô cùng hiểm độc của Lư Phương Nguyên. Đợi những lời mắng chửi của mọi người dần dần nhỏ xuống, Trình Danh Chấn gõ bàn, thấp giọng nói:

- Y trời sinh tính thích đánh cuộc, cho nên đem chúng ta trở thành một con tốt trong tay y. Bây giờ, chúng ta cũng bí mật đánh cuộc với y một lần, làm cho y trở thành một con tốt trong tay chúng ta!

Dứt lời, hắn đem tiểu kỳ đại diện cho Minh Châu Quân đẩy về phía trước động, xuyên thẳng đến phía sau thành của Dương Thiện Hội.

- Sáng mai chúng ta sẽ công chỗ này trước, bất chấp hai quận binh mã của Võ Dương và Tín Đô. Đến lúc đó chúng ta bảo Hách Ngũ thúc, thúc giục Hàn Kiến Hoành lao thẳng đến Trường Nhạc, buộc Lưu Tử Hòa điều quân trở về tự giải thoát. Chỉ cần chúng ta chiếm được thành, Dương Thiện Hội sẽ bị kẹp giữa Minh Châu Quân và đầm Cự Lộc. Họ Lư dù trên thực tế không nghĩ sẽ ra tay với Dương Thiện Hội, lúc này sẽ bị uy hiếp. Khiến cho Dương Thiện Hội phải chọn là đánh bại gã trước, hay là quay đầu lại quyết chiến với chúng ta trước!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.