Chương trước
Chương sau
Dừng lại một chút, Trương Kim Xưng lại nói:

- Ý của ta là, Trình Tiểu Cửu ngươi, nếu sau này lấy lời nói của ngươi mà nói…, cũng nhất định vừa có bản lĩnh vừa có ý chí đấy. Nếu không, còn không bằng mình tranh đấu giành thiên hạ. Đỡ phải làm một số việc, ngược lại sẽ rước phiền toái vào người!

Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, Trình Danh Chấn cũng hiểu được, chỉ có điều tổng kết ra những điều này không giống Trương Kim Xưng trước kia. Hắn biết rằng hiện giờ Trương Kim Xưng đã biến thành một người hoàn toàn khác, cho nên trong lòng lại có chút luyến tiếc khi để lão ra đi, nâng chén rượu lên, cười đề nghị:

- Muối mà Trương Đại Đương gia ăn, so với gạo mà vãn bối ăn còn nhiều hơn rất nhiều, được Đại Đương gia chỉ điểm, vãn bối cảm kích vô cùng. Chi bằng ngài ở lại đây thêm một thời gian ngắn nữa, có thể chỉ điểm cho vãn bối thêm một số quy củ và đạo lý của lục lâm. Ngài cũng biết đấy, tình hình kinh tế cũng tạm được, sẽ không để ngài và các huynh đệ bị đói!

"Khụ khụ, khụ khụ!" Đỗ Ba Lạt hình như bị sặc rượu, liên tục ho khan. Làm hại Đỗ Quyên từ sau lưng Trương Kim Xưng phải vội vàng đi sang, nhẹ nhàng đấm lưng thay lão. Cúi đầu nháy mắt, vẫn không quên liếc nhìn Trình Danh Chấn một cái rất hung hăng, oán giận trượng phu thiện lương quá mức, không ngờ Trương Kim Xưng vừa nói mấy câu liền cho ở lại.

- Nên đi, nên đi, đã làm phiền ngươi nhiều quá rồi.

Ánh mắt không hướng nhìn đám nữ nhân bên này, Trương Kim Xưng nhấp một ngụm rượu, thấp giọng cảm thán,

- Lão Trương Ta là một ngôi sao chổi, đi đến đâu cũng sẽ đều mang theo một đống phiền toái. Tiểu Cửu ngươi tâm địa tốt, không chê lão Trương ta phiền toái, lão Trương ta cũng không thể không tự giác một chút.

- Đại Đương gia đừng nói như vậy. Mạng của Tiểu Cửu là do người cứu, ngài có thể cho ta cơ hội báo đáp, ta cầu còn không được!

Biết rõ Trương Kim Xưng không muốn làm mình khó xử, nhưng Trình Danh Chấn vẫn nhiệt tình giữ lại. Lại không cần biết giữa hai người giờ ai là chủ ai là khách, chỉ dựa vào biểu hiện của đối phương tối nay, hắn cũng hiểu được Trương Kim Xưng sẽ không tiếp tục muốn làm gì thì làm nữa.

- Không được, không được!

Trương Kim Xưng lắc đầu mỉm cười, trên mặt mang vẻ hiền lành đến không ngờ.

- Lão Trương ta đã làm thượng cấp của ngươi không tốt, cấp dưới càng không thể đảm đương được. Cùng với nhau ngày sau náo cương, không bằng ra đi lúc còn vui vẻ, sau này nếu có gặp lại cũng không cần phải đến mặt ngươi cũng không dám gặp!

Nếu lão đã nói rõ như vậy, Trình Danh Chấn vẫn tiếp tục giữ lại thì có vẻ có chút giả dối. Hơi trầm ngâm một chút, hắn cười nói:

- Cũng tốt, ngày sau nếu Đại Đương gia có việc cần Tiểu Cửu, cứ việc phái người đến đưa tin, ba huyện Bình Ân mãi mãi là nhà của ngài, ngài có thể quay lại đây bất cứ lúc nào.

- Nhị bá ngươi cũng không còn ít tuổi nữa, hay là rửa tay bằng chậu vàng đi thôi!

Thấy đối phương không gây uy hiếp gì, trong lòng Đỗ Ba Lạt cũng trở nên vô cùng thoải mái, nhiệt tình giúp Trương Kim Xưng đưa ra chủ ý.

- Ta là người không thể nhàn rỗi, nhàn rỗi sẽ gây chuyện!

Trương Kim Xưng cười ha hả, rồi nói thật lớn một câu thật lòng.

- Ta chuẩn bị cho ngài một chút vàng bạc, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể đổi thành lương thực!

Trong lòng Đỗ Quyên cũng an ổn, cười hiến kế cho Trương Kim Xưng.

Trương Kim Xưng cười ha hả gật đầu.

- Ta đây sẽ không khách khí. Tiểu Cửu tử giờ cũng được coi là hào kiệt một phương, không đến mức để ta phải nghèo đói đâu!

Mọi người uống rượu càng uống càng thân thiện, miệng nói những điều nhắc nhở trước khi chia tay. Hách Lão Đao không chịu nổi không khí này, dùng tay vịn chặt bàn, vương người đứng dậy.

- Đại Đương gia ta đi theo ngươi!

- Được rồi, được rồi, ta cũng đi cùng lão già ngươi!

Lục Trương gia Tôn Đà Tử vốn đã theo Trương Kim Xưng đã lâu, lúc này dưới sự kích thích của rượu và nhiệt huyết, cũng không muốn rời xa lão.

- Hai lão già các ngươi, các ngươi không theo ta được nữa rồi!

Trương Kim Xưng thấy mắt mình cay nóng, miệng vẫn nói với giọng điệu chê cười như cũ.

- Lúc này không thể so với trước kia, lão Trương ta bắt đầu lại, cần tất cả đều là những thiếu niên khỏe mạnh. Hai lão già các ngươi tay chân chậm chạp rồi, ta không dùng được nữa. Các ngươi ở lại chỗ Tiểu Cửu kiếm miếng cơm đi, đi theo lão Trương ta không thể ăn không khí mà sống được?!

- Ngươi cũng đâu còn ít tuổi nữa đâu!

Hách Lão Đao bĩu môi, kiên trì nói.

- Luận tuổi, ta so với các ngươi còn nhỏ hơn chút!

Tôn Đà Tử cười ha hả tiếp lời.

- Tuy rằng ta không động tới đao, nhưng các ngươi có đau đầu nhức óc, còn phải tìm đến ta đấy!

Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Hách Lão Đao, lại nhìn thấy chút chân tâm thật ý của Tôn Đà Tử, nhìn lại thấy Trình Danh Chấn trầm ngâm không nói, không làm bất cứ cái gì để can thiệp, Trương Kim Xưng giơ chén rượu lên, đem nước mắt và rượu nhạt nuốt hết vào trong bụng.

- Tâm lĩnh, tình cảm các vị đối với lão Trương ta đây, lão Trương ghi nhận tất cả. Nhưng lão Trương ta đã quyết định, lúc này chỉ cần những người trẻ tuổi, các ngươi là ngày xưa là ta, các ngươi tuổi không còn nhỏ nữa ta không mang theo ai cả. Hai người các ngươi chớ đi cùng ta làm gì cho phiền phức, trung thành ở lại chỗ Tiểu Cửu hỗ trợ hắn. Hắn là đứa nhỏ có tình có nghĩa, tương lai có được lợi ích gì nhất định không quên các ngươi.

- Hay là ngài ở đây thêm mấy ngày nữa, đợi giải quyết xong sự việc ở đầm Cự Lộc hãy đi!

Đỗ Quyên lau nhẹ đôi mắt đỏ hoa, thấp giọng khuyên.

- Đến lúc đó, Ngũ thúc, Lục thúc đi cùng ngài, chúng ta mới có thể yên tâm được!

- Bảo Tiểu Cửu giúp ngươi lấy lại miếng đất, sau đó mấy huynh đệ chúng ta chia ra rồi dựng nhà!

Trong lòng Đỗ Ba Lạt cũng bắt đầu nhiệt tình, vuốt bàn đề nghị. Dường như đã quên hoàn toàn người mà mình không ưa là ai.

- Bản lĩnh của Trương mỗ ta, còn phải nhờ đến người khác giúp sao?

Trương Kim Xưng thốt nhiên giận dữ, đập bàn phản bác lại.

- Đều ngồi xuống hết cho ta, Lão ngũ, Lão lục các ngươi còn dong dài ta sẽ trở mặt đấy. Lão đây cả đời vất vả để quay lại làm người lương thiện, các ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta rối trí!

Tuy Hách Lão Đao và Tôn Đà Tử rất kiên trì, nhưng cũng đành phải ngồi xuống. Mọi người lại nâng chén rượu lên, rượu nhạt nhưng đi qua cổ họng ngày càng bỏng rát, uống thêm một lúc, Trương Kim Xưng đột nhiên nhớ tới một việc, buông chén rượu, nghiêm sắc mặt nói:

- Tiểu Cửu, Quyên Tử, Lão Ba Lạt, hôm nay các ngươi đều ở đây, có một việc ta nhất định phải nói rõ ràng!

Mọi người không biết Trương Kim Xưng chuẩn bị nói cái gì, kinh ngạc cùng nhau ngẩng đầu lên. Cười cười nhìn mọi người, Đại Đương gia đầm Cự Lộc Trương Kim Xưng nói với giọng điệu thành khẩn:

- Kỳ thật, ta vội vàng gọi Tiểu Cửu trở về, chủ yếu là vì việc này. Lão Ba Lạt lúc ấy đã ở trạch, lão Ngũ lúc ấy không ở, nhưng sau này đã được kiểm chứng. Lão Lục năm đó vừa vào trạch vài ngày, còn chưa lên làm Đương gia, nhưng cũng đã nghe nói đến việc này! Tôn An Tổ, chính là Đại Đương gia Tôn Cửu gia trước, là bị Trương Kim Xưng ta tự tay đâm chết đấy. Nhưng không phải lão Trương ta có lỗi với y, mà là y có lỗi với lão Trương ta!

Trong phút chốc, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ. Sự việc đã qua giờ lại quay về trong hồi ức của mọi người, vẻ mặt ai cũng đau đớn. Hai người Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên đều đã từng nghe qua sự việc quần hùng đầm Cự Lộc và bản thân Trương Kim Xưng đều có liên quan sâu xa đến đại hỏa, nhưng lại không biết rõ chi tiết trong đó, cho nên hai mắt hắn vô tình mở to, yên lặng chờ Trương Kim Xưng nói tiếp.

- Đoán chừng nói những lời này ra, Tiểu Cửu và Quyên Tử sẽ không tin. Nhưng các ngươi hỏi lão Ba Lạtxem, rốt cuộc ta có nói láo không!

Cản xúc của Trương Kim Xưng trở nên vô cùng kích động, cánh tay ra sức vung lên trước mặt,

- Trương Kim Xưng ta cả đời không chỉ làm một chuyện xấu, nếu nói tới bây giờ không quá áy náy, tuyệt đối là vô nghĩa. Nhưng làm chuyện xấu, không đến mức không dám thừa nhận!

- Nhị bá, ngươi không cần phải nói vậy! Sự việc đã là chuyện quá khứ, đã qua nhiều năm rồi!

Cảm xúc của Đỗ Ba Lạt cũng đột nhiên trở nên kích động, giọng điệu khàn khàn nói.

- Đã nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn chưa thể quên chuyện này!

Trương Kim Xưng lau nước mắt trên mặt, đau khổ đáp lại.

- Người ngoài không biết đều nói lão Trương ta, vì tranh giành vị trí lão Đại mà mưu hại Tôn Cửu. Nhưng trên thực tế, lão Trương ta chính vì Tôn Cửu hắn ta, mới không còn làm nổi nghề buôn bán nữa! Tôn Cửu, lão ta cảm thấy làm thổ phỉ mất mặt, lúc nào cũng muốn chậu vàng rửa tay. Nhưng hắn ta cũng không thể vì đem mình rửa sạch, mà làm hại mọi người đều phải chết!

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Trình Danh Chấn chau mày lại, hắn nhìn ra được Trương Kim Xưng vì chuyện này mà chịu nhiều uất ức, và vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nhưng chân tướng sự việc, càng nghe lại càng không hiểu ra sao cả.

- Hãy để cho ta nói đi!

Hách Lão Đao thở dài, thấp giọng tiếp lời.

- Các ngươi đều đã để ý quá rồi, nếu lúc ấy không phải đúng lúc ta đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi đánh nhau.

Lấy tư cách của một người đứng ngoài quan sát sự việc, lời nói của Hách Lão Đao không chịu ảnh hưởng nhiều của cảm xúc, nên rất có sức thuyết phục. Trương Kim Xưng ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.