Chương trước
Chương sau
Nhận được tin Trương Kim Xưng chuẩn bị cáo từ, Trình Danh Chấn phó thác quân vụ cho Vương Nhị Mao, vội vàng trở về. Thực tế, trước mắt bờ đông sông Chương Thủy đã không còn chiến sự, Đoàn Lệnh Minh gặp điều kiện thuận lợi, có thể tìm lý do, dẫn theo Kiêu quả Đông đô đến Hà Nam “Hiệp trợ” Trương Tu Đà tiêu diệt Ngõa Cương trại. Ngụy Đức Thâm sở dĩ lựa chọn kế sách ba không “Không chiến” “Không hòa” ”Không đi”, là vì không thể chịu đựng được lần nữa theo “Cường đạo” mua bình an trong nỗi nhục. Nhưng Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng đã giác ngộ không để mấy ngàn binh gã vất vả tạo ra cùng Ngụy Đức Thâm thành một đạo “Ngọc nát”, đã sớm đến đại lao phủ nha cung kính mời Hoàng Nha Bảo vừa mới bắt vào ra, kính nhờ gã đến quân doanh chuyển lời với Trình Tướng quân, quận Võ Dương nguyện ý giữ gìn mối giao tình hai bên, cấp cho Minh Châu Quân của đầm Cự Lộc đủ số “Bảo an phí”, chỉ hy vọng Trình Tướng quân xem xét vụ gieo trồng sắp tới, không mở rộng chiến hỏa nữa.

- Bà nó! Trở mặt nhanh như giở sách, mấy ngày trước còn uy hiếp ta, bảo ta phải nếm mười tám loại đại hình mấy lần. Đảo mắt liền mở miệng một tiếng Bảo gia, Bảo gia mà gọi, giống như ta thật sự là ông nội gã không bằng!

Hoàng Nha Bảo không thích ứng được thái độ thất thường của quận Võ Dương, đi ở bên cạnh Trình Danh Chấn, hùng hùng hổ hổ quở trách.

- Bọn họ tra tấn ngươi rồi hả?

Trình Danh Chấn dẫn theo ngựa, đánh giá Hoàng Nha Bảo từ trên xuống dưới, mang theo người này đi cùng, chủ yếu là vì gã biết đường đi và hướng đi đến triều đình gần nhất. Làm một đầu lĩnh tận tâm, nhất định phải nắm giữ động thái xung quanh, mới có thể làm ra phán đoán có lợi nhất đối với chính mình và Minh Châu Quân.

- Hai người bọn họ mà có gan!

Hoàng Nha Bảo lớn tiếng nói, dương dương đắc ý báo cáo.

- Bọn nha dịch vừa mới vây quanh, ta nói với các huynh đệ, ‘Bỏ vũ khí xuống, để cho bọn họ tùy tiện bắt. Nếu Giáo đầu thắng, nếu biết vâng lời khẳng định sẽ trả chúng ta lại, nếu Giáo đầu đánh thua, chúng ta có vài người như vậy cũng không thể chống lại nổi, chi bằng tiết kiệm một chút sức lực, để tránh đi đến đoạn đường hoàng tuyền!’ kết quả, ha hả, đám nha dịch kia lúc đầu trừng mắt uy hiếp ta, muốn đem những lời ta nói chém thành trăm ngàn mảnh. Mới qua năm sáu ngày, mà bắt đầu chiêu đãi rất tốt, và tên Nguyên Bảo Tàng kia lại cầu cạnh đến ngài, đối với chúng ta thì lại càng khách khí. Ngày đó ra khỏi địa lao, ha hả, ngài không nhìn thấy đâu, tiền hô hậu ủng, hận không thể dùng kiệu hoa rước tân nương và ta về nhà.

- Ha hả, đám tôn tử này!

Nghe xong miêu tả của Hoàng Nha Bảo, Trình Danh Chấn vừa cười vừa mắng. Lại nhìn lướt qua Hoàng Nha Bảo bởi vì thiếu ánh nắng mặt trời mà sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, hắn trịnh trọng đồng ý:

- Không chịu hình là tốt rồi, nếu không, Châu Minh Quân chúng ta thà rằng không cần lương thảo và đồ quân nhu của gã, cũng sẽ thay ngươi rửa hận!

- Tạ ơn Giáo đầu!

Hoàng Nha Bảo trong lòng cảm thấy ấm áp, nước mắt nhất thời chảy ra. Gã ở trong đầm Cự Lộc ban đầu vốn là một tên tiểu lâu la, lá gan không lớn, bản lĩnh cũng rất bình thường. Được cho làm người liên lạc, giống như làm một là có thể có, có thể không bỏ con. Nếu chẳng may quan phủ trở mặt, gã chết rồi, đối với đầm Cự Lộc cũng không có tổn thất gì. Chỉ có từ khi Trình Danh Chấn bắt đầu nắm giữ quyền lực trong đầm Cự Lộc, bộ phận đối ngoại tác chiến, địa vị của gã và bọn mật thám canh gác mới bỗng nhiên được nâng cao. Không những lương bổng được nâng cao, thiết thực hơn nữa là an toàn của bản thân được đặt ở vị trí trọng yếu.

Có gan xách đao làm giặc cỏ, nói chung cũng không quá sợ chết, nhưng không ai muốn bị chết u mê, không có tiếng tăm gì. Cho nên bọn người Hoàng Nha Bảo mới cam tâm tình nguyện đi theo ủng hộ Trình Danh Chấn. Cho dù là lúc Trình Danh Chấn và Trương Kim Xưng hai người có xung đột, đoàn người cũng lén lút đem tiền đặt cược đặt ở bên Trình Danh Chấn.

- Sau khi quay về Bình Ân ngươi nghỉ ngơi trước khoảng mười ngày nửa tháng, gạt lão già Nguyên Bảo Tàng làm lão phải đợi vài ngày mới mang đáp án đến cho lão. Làm cho lão lo lắng một chút, lần sau gặp người khác tham gia náo nhiệt, cũng sẽ nghĩ kĩ một chút!

Trình Danh Chấn cười cười, tiếp tục chỉ bảo.

Nha Bảo lén lút dụi mắt, tránh để người khác nhìn thấy mình rơi lệ.

- Ta nghe Giáo đầu, kéo dài thời gian gặp lão ta một vài ngày, tuy nhiên…

Gã do dự một chút, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đề nghị:

- Chỉ sợ những người làm quan, tính tình ai cũng đều có hai mặt. Ngài cho gã thêm nhiều cơ hội hơn nữa cũng vô dụng, không bằng thừa cơ san bằng quận Võ Dương, cũng là làm gương cho những quận xung quanh!

Danh Chấn đáp lại một tiếng, lại không phải tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt của hắn thoạt nhìn rất thâm thúy, dường như đang cân nhắc một việc gì. Cụ thể là việc gì, Hoàng Nha Bảo không thể đoán ra, cũng không dám đoán, hai người không hẹn mà cùng thúc ngựa chạy nhanh hơn, lặng lẽ đi lên trước dọc theo con đường đã lâu không được tu sửa. Chạy được một đoạn khá xa, Hoàng Nha Bảo rốt cuộc kiềm nén không được, dò hỏi:

- Giáo đầu, có phải tiểu nhân đã nói sai, tiểu nhân tầm nhìn hạn hẹp, không được đọc nhiều sách…

- Không phải!

Trình Danh Chấn lúc này mới ý thức được chính mình đang có chút lơ đãng, nghiêng đầu, cười an ủi.

- Đề nghị của ngươi ta cũng đã từng nghĩ tới, kỳ thật bây giờ thực lực của Minh Châu Quân chúng ta, ngoại trừ quận thành quận Võ Dương là không công được rạ, còn lại các huyện gần như có thể quét ngang. Ta vừa mới vừa rồi là đang tính xem làm như vậy thì được những gì và mất những gì. Trương Đại Đương gia là một ví dụ vừa xảy ra trước mắt, chúng ta không thể giẫm lên vết xe đổ!

Bốn chữ cuối cùng là có ý gì, Hoàng Gia Bảo nghe không hiểu, nhưng gã mơ hồ có thể đoán được trong câu nói của Trình Danh Chấn là đang cân nhắc xem khi bắt quận Võ Dương thì có gì lợi và có gì hại cho quan quân. Vết xe đổ trước mắt, Trương Đại Đương gia sở dĩ gặp xui xẻo, cũng là bởi vì lão chỉ trong khoang thời gian ngắn lại khoa trương quá mức. Mà Minh Châu Quân sở dĩ có thể bình an cho ba huyện trong loạn thế, và Giáo đầu cố ý không hành động bừa bãi có quan hệ trực tiếp.

Người thường đương nhiên có trí tuệ của người thường, tuy rằng bọn họ biểu đạt không được văn nhã lắm. Thoáng cân nhắc một chút, Hoàng Bảo Nha cười đề nghị:

- Kỳ thật, giữ lại tên đầu heo Nguyên Bảo Tàng này không giết, cũng không có hại, tuy nhiên, thuộc hạ đề nghị ngài tăng “Bảo an phí” của quận Võ Dương lên gấp đôi. Nếu lần sau hắn ta lại không thành thật, ta sẽ tăng thêm gấp đôi nữa, như vậy sẽ gây sức ép được vài lần, hắn ta sẽ không còn tâm trí gây sự với ngài nữa!

Chủ ý như vậy cũng rất hay, Trình Danh Chấn cười gật đầu. Tuy rằng Nguyên Bảo Tàng có thể sẽ mang số “Bảo an phí” tăng lên đó đổ lên đầu những già giàu và dân chúng trong quận. Nhưng như vậy cũng sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng tăng lên gấp bội, vì đảm bảo địa vị an ổn, lại gặp tình huống như vậy, Nguyên Bảo Tàng chắc chắn phải cân nhắc cẩn thận gấp bội, lựa chọn giữa việc duy trì như hiện nay hay mạo hiểm tranh công.

Được cấp trên khích lệ, biểu hiện của Hoàng Nha Bảo càng mãnh liệt.

- Muốn đánh, thuộc hạ đề nghị ngài trước tiên phải thu phục tên Lư Phương Nguyên khốn kiếp kia. Trương Đại Đương gia còn để lại cho chúng ta tên này, hắn ta dựa vào cái gì để tiếp quản đầm Cự Lộc? Mặc dù Trương Đại Đương gia không cần mảnh đất kia đi nữa, cũng nên là ngài tiếp quản, sao lại có phần của hắn ta ở đây được!

Danh Chấn lễ phép đáp lại một tiếng, lại rơi vào trầm tư lần nữa. Hoàng Nha Bảo nhanh chóng lại nhạy cảm đứng lên, cảm thấy bất an không yên, giải thích.

- Giáo đầu, Giáo đầu, tại hạ vừa nói chỉ là thuận miệng, ngài…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.