Chương trước
Chương sau
Ánh trăng trên bầu trời chỉ còn là một đốm nhỏ, dưới ánh sao, người ta chỉ có thể quan sát xung quanh trong phạm vi năm thước. Ở bờ sông trong đêm, bờ bên kia quân địch quả thực rất khó phát hiện. Nhưng nếu chẳng may vô ý ngã xuống nước, thì bọn họ cũng không thể có được sự giúp đỡ.

Tầm nhìn quá thấp, không thể xác định được vị trí rơi xuống nước. Hơn nữa, nước sông còn lạnh như băng thời gian chỉ nửa tuần hương thôi thì cũng đủ để giết chết một con trâu rồi. Ngã xuống nước chưa chết đuối thì đã chết vì rét. Dù anh ta có thể giãy dụa bơi được vào bờ thì không thể tránh khỏi được vận mệnh. Gió lạnh thấu xương trong màn đêm sẽ như một thanh đao đâm vào người. Chó hoang và sói cũng chỉ mon men đi tìm đến nơi có nhiệt khí. Chúng đã quen ăn xác chết chắc chắn sẽ không bỏ qua mùi vị đặc biệt này. Ánh mắt thèm thuồng của nó sẽ nhìn thấu trong đêm sau đó nhanh chóng lao tới con mồi.

Khiến cho Tạ Ánh Đăng than vãn chính là phải đối mặt với hành trình chịu chết như vậy. Đương nhiên là biểu hiện làm việc nghĩa của Minh Châu Quân là không được chùn bước. Tuyệt đại đa số trong bọn họ thậm chí là còn không biết Trình Danh Chấn sẽ đưa mình đi về hướng nào, nghe thấy lãnh đạo trực tiếp có lệnh triệu tập, cầm bình khí đứng lên, sau đó miệng mỗi người ngậm một cây que để tránh bị run lên răng va vào nhau kêu cầm cập, rồi nối đuôi nhau hướng về phía sông Chương Thủy. Các huynh đệ ở hàng trước đã chuẩn bị sẵn một bè gỗ tốt, trong chốc lát đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu. Các huynh đệ phía sau cũng không quan tâm đến việc ở trước mặt mình có người chết đuối hay không vẫn men theo bờ, bước lên bè gỗ ra sức chống chèo lần lượt tiến vào màn đêm.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Tạ Ánh Đăng lại dấy lên niềm hy vọng bằng sức mạnh Minh Châu Quân sẽ vượt được sông. Không có quá nhiều bè gỗ bị lật, chỉ cần có hai hàng quân không kịp lên bờ thì việc đánh lén tối nay sẽ hoàn toàn thất bại. Như vậy, hôm sau Ngõa Cương Quân hướng về Hà Bắc chắc chắn sẽ bớt đi một đối thủ mạnh. Vì ý nghĩ xấu xa trong lòng mà y thấy xấu hổ đỏ cả mặt, cố gắng không suy nghĩ về mặt xấu nữa. Tận đến khi đi tới bên cạnh Vương Nhị Mao, đặt tay lên vai anh ta, mới kéo tinh thần trở về một lần nữa, trước mắt đêm thật dài.

- Ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi kèn bên kia vang lên thì lập tức hành động!

Mang theo hàm ý mệnh lệnh, Vương Nhị Mao thấp giọng dặn dò.

- Biết rồi, xin yên tâm, không dám chậm trễ đâu!

Tạ Ánh Đăng có chút không quen bị người ngoài Ngõa Cương Quân sai khiến, đáp lại có chút không vui.

Vương Nhị Mao lại không nghe ra ý kháng cự trong đó, cười cười lộ ra hàm răng trắng:

- Ta cũng đi chuẩn bị, trong vòng nửa canh giờ nhất định bờ bên kia sẽ thổi kèn. Chúng ta sẽ đánh xong cuộc chiến này.

- Đánh xong trận chiến này!

Tạ Ánh Đăng vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vương Nhị Mao, định cáo biệt. Y không thể từ chối sự tín nhiệm của bạn bè, cho lên suy nghĩ trong lòng liền hỗn loạn, tạm thời cũng chỉ có thể không để tâm gì.

- Khoát Hải, theo sát Trình Giáo Đầu!

Vương Nhị Mao xoay người lại ôm chặt lấy bè gỗ lớn tiếng dặn dò.

- Huynh đệ, ngươi yên tâm đi. Túi ở trên người lão Hùng!

Hùng Khoát Hải mặc áp giáp nhỏ giọng đáp lại. Bước rộng giẫm lêm một bè gỗ quơ quơ, sau đó cầm sào khẽ chống nhanh chóng cách bờ ra.

Đồng đội trên bè bị cử chỉ lỗ mãng của Hùng Khoát Hải làm cho hoảng sợ, ngậm lấy côn gỗ mà than thở. Đã được thăng làm Giáo Uý, Hùng Khoát Hải có đặc quyền không phải ngậm tăm, miệng cười toe toét, sau đó dùng binh khí giúp người cầm lái chống bè.

Sức vóc của anh ta vượt xa một người bình thường, lại từng học võ cho nên sau khi nhập ngũ vẫn không hề tìm tới binh khí. Cầm hoành đao, phác đao trong tay mà không thấy có khí lực, cứ nhẹ tênh, giáo dài lại không thuần thục. Cuối cùng ở một nhà tài chủ tịch thu một then cài cửa gỗ hoàng lê, tìm hai thợ rèn chụp đồng ở bên ngoài thành Bát lăng sáo đồng dài ba thước, sử dụng nó để kiếm cơm.

Khi được anh ta giúp những người này đã vượt xa đồng bạn, trong nháy mắt đã đuổi vượt lên phía trước tiên và cập bờ. Hùng Khoát Hải đi đi đi lại trên bờ, tập kết người trên bè của mình thành một đội. Cái này đối với người làm quan quân lần đầu tiên mà nói là một khó khăn, khó hơn nhiều so với liều mạng. Chờ cho thuộc hạ đông đủ, các tướng lĩnh còn lại và đa số huynh đệ đều đã lên bờ. Mọi người học tiếng quạ kêu để liên lạc với nhau, càng ngày càng nhiều càng có thêm niềm tin. Dần dần tụ tập thành chiến trận hình chữ Đinh, từ từ hướng về phía doanh trại quân địch cách đó không xa.

Binh mã của Tả Võ Hầu thể không ngờ là mùa này trên sông Chương Thủy mà đò còn qua được. Bọn họ lại càng không thể ngờ Minh Châu Quân lại có can đảm vượt qua sông tấn công họ, cho nên doanh trại gần như không bố trí phòng vệ, chỉ duy trì truyền thống quan quân, có mấy tiểu đội tuần tra cùng phụ cận, còn một đám thì đang ngủ gật nước chảy cả ra dưới ánh đèn.

- Thổi kèn!

Trình Danh Chấn quyết định thật nhanh, phất tay ra lệnh.

- Ô ô, ô ô, ô ô

Tiếng kêu thê lương xé tan màn đêm, nặng như tiếng sét vậy. Không đợi cho tiếng kèn dừng lại hắn cầm thanh giáo dài trong tay chỉ về phía trước:

- Xuất kích! Xông vào doanh trại!

- Xông vào doanh trại!

Đám binh lính tiền phong cùng kêu la hò hét, đi theo sau là Đoàn Thanh đánh về phía trước. Không đợi cho bọn họ nhảy qua tường vào doanh trại quân địch Trình Danh Chấn lại giơ ngọn giáo dài trên tay:

- Xông vào doanh trại!

Vương Phi gào thét, tướng lĩnh lao vọt lên phía trước.

- Ô ô, ô ô, ô ô.

Đại doanh Tả Võ Hầu trong nháy mắt bừng tỉnh mộng, rên rỉ chói tai. Thưa thớt đã có những mũi tên bắn vào vùng gần doanh trại, mấy tên phía trước bất hạnh trúng tên, ngã xuống kêu thảm thiết. Tiếng kêu của họ khiến đồng bọn giận giữ:

- Xông vào doanh trại, xông vào doanh trại!

Sóng nối sóng, sĩ tốt Minh Châu Quân lao về phía quân địch, biến đám bắn tên chống cự của bọn họ thành bột mịn.

Binh lính Tả Võ Hầu đang làm nhiệm vụ không chống đỡ nổi, quay lại chạy trốn vào doanh trại nhà mình. Vải đay của doanh trại rách tả tơi, lấy được cây đuốc trong doanh trại còn binh lính đang giãy dụa. Thỉnh thoảng lại có quân Tùy từ trong ngọn lửa chạy ra, lập tức bị Minh Châu Quân gần đó chém ngã lăn trên mặt đất. Bất kể bọn họ còn sức mà chống cự hay không, một đao đâm xuống cổ họng, máu phun lên cao trong ánh lửa.

Hùng Khoát Hải nhớ kĩ lời dặn dò của Vương Nhị Mao, một tấc cũng không dời Trình Danh Chấn, rất nhanh, anh ta thấy nhiệm vụ này thật vô vị. Đoàn Thanh và Vương Nhị Mao làm đội tiên phong giết được quái ác, căn bản là không để lại cho người phía sau “rảnh rỗi”. Vất vả mới nhìn thấy bại binh lao từ trong khói đặc ra, không đợi cho Hùng Khoát Hải mang gậy gộc xông lên trước, sớm đã có đồng đội nhanh tay dùng cung tên để giải quyết xong phiền toái. Mấy lần như vậy, anh ta mất cả kiên nhẫn, rống to về phía tay sai của mình. Các huynh đệ trải qua huấn luyện nghiêm khắc không hề để ý đến vị Giáo úy mới tới này, nên bắn tên thì cứ bắn, bổ đao thì cứ bổ không ai thay đổi gì.

- Đánh cho ta!

Phùng Khoát Hải không dám dời quá xa Trình Danh Chấn, lại không am hiểu bắn tên trộm, tức giận gào lên. Trong loạn quân, việc này chẳng khác nào thu hút mục tiêu tập kích của đối phương, mấy tên bắn lén đang ở chiếc lều cháy từ đằng xa lao tới xẹt qua hai má của anh ta:

- Có bản lĩnh thì tiến lên đấu cũng ông nội mi đây!

Hùng Khoát Hải vừa trốn tránh vừa tức giân mắng chửi, giống như con mãnh hổ trong lồng giam vậy. Không ai nhận sự khiêu chiến của anh ta. Hai quân giao thủ, cá nhân có to mồm thì tác dụng cũng cực kì nhỏ bé. Thân là Giáo úy lĩnh quân khi ra chiến đấu lại không bằng một gã đao phủ. Ít nhất thì đối phương còn có thể dùng lá mộc để chắn bảo vệ cơ thể, còn khi bắn thì nhằm vào chỗ hiểu yếu để giết chết đối thủ, còn anh ta thì chẳng ma nào quan tâm, quân lệnh cũng không thể đưa ra được.

Tình huống này không duy trì được lâu. Rất nhanh Trình Danh Chấn phát hiện ra tình cảnh xấu hổ của Hùng Khoát Hải, vội sai người đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng dặn dò:

- Ngươi mang huynh đệ đi bảo vệ hướng tây bắc, nhìn thấy tường sau doanh trại thì quay lại tìm ta. Ven đường phóng hỏa, quấy phá quân địch càng loạn càng tốt.

Khoát Hải rất vui với sự sắp xếp này, nhưng lại không muốn thất hứa cứ quyến luyến không muốn đi.

- Quân đang loạn chưa chắc kẻ thù đã tìm ra ta, ngươi cứ đi đi, dù là ai chỉ ghiết không bắt!

Trình Danh Chấn tự tin cười to rồi lớn tiếng ra lệnh. Hắn quay đầu về phía thân vệ chỉ bảo:

- Thổi kèn, ra lệnh cho các huynh đệ cứ tiên lên phía trước, nhìn thấy tường sau doanh trại thì quay lại phố hợp với ta.

Hùng Khoát Hải và đám thân vệ đáp ứng, sau đó dẫn huynh đệ chạy ra khỏi vùng chỉ huy trung tâm. Rời khỏi chủ tướng, anh ta như cá gặp nước, tất cả những người phía sau đi theo anh ta thành một hàng dài, theo chủ lực phân ra họ vượt vào đại doanh Tả Võ Hầu.

Lực lượng của quân địch áp sát hai bên chủ công đã nhỏ lại, còn chưa hoàn toàn lâm vào hỗn loạn. Dưới sự tiếp đón phong phú của quan quân và lão binh, bọn họ từ từ tụ lại chờ mệnh lệnh để phản kích. Hùng Khoát Hải chạy về sau hơn sáu mươi bước, rồi gặp phải đợt sóng địch lần thứ nhất. Hai bên mắt đều đỏ ngàu, không do dự mà cùng đánh vào một chỗ, ngăn cản đám Phùng Khoát Hải, Minh Châu Quân không thể chú ý xem bên cạnh có bao nhiêu quan binh tập kết, một khi bị Hùng Khoát Hải phá tan dù quân lệnh có truyền đến đúng lúc thì quan binh cũng không có khă năng mà chấp hành.

Tả Võ Hầu là một trong mười hai tướng chủ lực của Đại Tùy. Mấy chục năm nay chiến công hiển hách, cho nên là vinh dự của các tướng sĩ dùng tính mạng để giữ gìn. Sau lưng Minh Châu Quân là gia viên vừa mới tạo dựng lên, lui về sau nửa bước chẳng khác nào đem tính mạng của vợ con giao cho kẻ khác. Song phương đều không có lý do để lùi bước, họ đều phấn đấu quên mình vừa tiếp xúc đã không ngừng tay giết người. Hùng Khoát Hải vung mạng côn đập một gã đối thủ, lập tức anh ta bị hai kẻ thù kẹp lấy. Anh ta xoay người, nện đứt chân của một kẻ trong đó, một kẻ khác lập tức đến gần, hoành đao lao thẳng vào áo giáp anh ta.

Không đợi Hùng Khoát Hải quay người trả đòn, sĩ tốt Tả Võ Hầu kia đã ngã trên mặt đất hai chân bị gãy đột nhiên lăn hai vòng về phía trước, hai tay ôm chặt lấy giày chiến. Hùng Khoát Hải vị đẩy lảo đảo, cố để không bị ngã, rồi lại trơ mắt nhìn hoành đao một lần nữa bổ về phía mặt mình.

Nhưng lúc này, thân binh của anh ta buông tha cho đối thủ, dùng tấm chắn chặn hoành đao của địch. Chợt thân binh đó kêu lên một tiếng trầm đục, thanh đao đâm thủng tấm khiên, máu bắn lên mặt của Hùng Khoát Hải màu đỏ sẫm, anh ta nhìn lên thấy thân binh ngã vật xuống trong đôi mắt còn tràn đầy vẻ không cam lòng.

- Huynh đệ!

Hùng Khoát Hải thấy như chính trái tim của mình bị đâm phải vậy. Anh ta căn bản không xứng làm Giáo úy, ngoài việc khiến thuộc hạ của mình phải chịu chết ra thì chẳng có sở trường nào khác. Anh ta cầm đại côn trong tay mang theo thù và hận nhìn Tùy binh cầm đao gần nhất với mình. Ngay sau đó, anh ta vung cây côn, đánh vào tiểu tốt quân Tùy vừa đâm trường mâu vào ngực đồng đội của mình, đồng thời đập vào mũ giáp và đầu của đối phương.

- Bảo vệ Giáo úy đại nhân! Bảo vệ Gíao úy đại nhân!

Sĩ tốt của Minh Châu Quân được huấn luyện có tố chất liền gieo hò, hướng về phía Hùng Khoát Hải. Tiếng của các huynh đệ và máu tươi khiến anh ta tỉnh táo, liên tiếp đánh mấy tên địch thủ, một lần nữa lại nhập vào trong các huynh đệ. Đoàn người hô ứng tập kết với nhau, dàn thành tam giác trận, binh khí dài ở phía trước, tâm khiên và đao chắn làm hai cánh, cung tên ở giữa nhất tề hướng về phía mục tiêu.

Chiến trận một lần nữa lại khởi dậy, hiệu suất giết người cao hơn đơn đả độc đấu. Trong khoảnh khắc, đoàn quân Tùy chắn ở trước mắt bị đoàn người đồng tâm hiệp lực đánh cho tan tác.

- Giết bọn chúng.

Phùng Khoát Hải rống to lên dẫn quân xoay người, hướng về bên trái của quân Tùy. Một gã mặc quân phục Lữ Soái ý đồ tổ chức đội ngũ một lần nữa, bị một cây trường mâu ném tới xuyên qua, bắn ra xa nửa trượng, máu thịt từ trên không trung rơi xuống, phun như mưa. Quân Tùy hoảng sợ, không dám phản ứng, Hùng Khoát Hải bị đám thuộc hạ vây quanh ép lên, đao, mâu giơ lên, máu thịt văng tung tóe.

Quân Tùy trong cự li gần nhất dùng sinh mạng để bảo vệ vinh dự của Võ Hầu. Tinh nhuệ Tả Võ Hầu phía sau thấy đồng bọn ngã xuống, lửa giận vạn trượng, tửchiến không lùi. Quân Tùy bong ra như từng mảng cỏ, choáng váng, sĩ tốt Đại Tùy khác đầu óc choáng váng, sự sợ hãi dâng lên, lấn át cả vinh dự. Có người bỏ lại binh khí, vừa khóc vừa chạy trốn. Chiến trường như tuyết gặp canh nóng, vỡ ra từng mảng lớn, càng lúc càng nhiều người chạy trốn la khóc, hàng ngũ mà Tả Võ Hầu vội vã tập hợp cũng tan rã.

- Giáo úy, quay đầu!

Có người lớn tiếng nhắc nhở. Phùng Khoát Hải nghe thấy vậy nhanh chóng kìm nén sự kích động lại, mang theo sĩ tốt dưới trướng điều chỉnh hướng tấn công về phía bên phải. Quân địch bị sức mạnh chiến đấu của đối thủ làm sợ hãi không biết làm sao, chỉ biết kêu thảm chạy tán loạn.

- Xoay người, xoay người, hướng về tây bắc, giết!

Hùng Khoát Hải lau máu và nước mắt trên mặt, cười to ra lệnh. Cuối cùng mấy tháng nay, anh ta cũng đã làm cho bản thân mình hòa nhập vào được Minh Châu Quân rồi, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.