Không ngờ nhìn Đoàn Thanh chân tay vụng về nhưng bỗng nhiên lại nói ra một câu nham hiểm như vậy, Phòng Ngạn Tảo không khỏi bị nghẹn, ho sặc sụa. May mà đám lâu la nhanh tay nhanh chân, loáng cái đã dâng trà thơm nóng hổi lên. Y mượn cớ uống trà để che giấu nỗi xấu hổ trên mặt.
Nhấp hai ngụm trà, không còn ho nữa. Phòng Ngạn Tảo chợt nhận ra nước trà mà đối phương cầm trong tay nhìn bốc hơi như sương, còn tỏa ra mùi thơm ngọt dễ chịu. Nhưng uống trong miệng thực sự lại không có vị trà. Không phải hương liệu hay muối tinh, lá trà bên trong cũng không giống trà Giang Nam hay Hà Nam, là có màu vàng nâu, chẳng giống lá cây cũng không giống thân cây trà, trong ngoài đều thô ráp.
- Trà này đúng là giải khát tốt thật.
Phòng Ngạn Tảo giơ chén gốm trong tay, cười với mọi người.
- Xin gửi lời cảm ơn. Nói thật, Phòng mỗ ta từng này tuổi rồi, chưa từng uống trà ngon thế này!
- Quý khách quá khen!
Lại là Đoàn Thanh, sau khi thay Tạ Ánh Đăng dâng trà thơm lên, gã quay người ứng đối một cách đúng mực.
- Chỗ bọn ta thâm sơn cùng cốc, tiểu thương không ghé qua. Đâu mua được trà ngon. Mọi người không có cách gì nên đã hái một số lá cây táo xuống, miễn cưỡng thích nghi mà thôi!
Đợi Đoàn Thanh nói xong, Phòng Ngạn Tảo vội che miệng lại. Mặc dù là nhân vật giang hồ, nhưng y cũng từng trải qua cuộc sống giàu sang, đâu đã bao giờ uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486237/quyen-3-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.