- Đại nhân, đại nhân, Hoàng Nha Bảo nếu dám đến, trong tay nhất định có điều ỷ vào. Đại nhân không ngại nghe hắn nói cái gì đó, sau đó lại quyết định có đáp ứng hay không thỉnh cầu của hắn!
Thang Tổ Vọng mặc dù là cái rác rưởi, hơn nửa năm giao tiếp với người, cũng luyện được thêm vài phần bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Nhìn thấy vẻ tức giận của Ngụy Trưng dần dần biến mất, từ từ tiến về phía trước, nịnh nọt nhắc nhở.
- Ngươi có được lợi ích gì từ hắn mà lại có thể ra sức nói chuyện cho hắn như thế?
Lấy tay gõ gõ cài bàn, Ngụy Trưng đột nhiên truy vấn một câu.
Thang Tổ Vọng lập tức tránh ra xa một bước, liếc nhìn Ngụy Trưng một hồi lâu, phát hiện đối phương vẫn thản nhiên nhìn bản thân mình, bất đắc dĩ phải ấp úng, khẽ thừa nhận:
- Không có, cũng không coi là có lợi ích gì. Chỉ có, chẳng qua là hai, hai nén bạc mà thôi. Cũng phải chia ra cho hơn mười hai thuộc hạ, bản thân không thừa lại bao nhiêu!
Bạc trắng ở Đại Tùy cũng không phải là tiền lưu thông, chỉ dùng để biếu cho các quan và nộp vào kho, giá cả khá cao. Mười lượng bạc trắng, những năm bình thường cũng có thể đổi hơn mười lăm ngàn thịt ngon, đổi thành tiền trắng hiện tại, ít nhất có thể đổi được hai mươi ba nghìn con ngựa. Mà Thang Tổ Vọng cả năm thu vào, sạch dơ cộng lại nhiều lắm cũng bằng số này, chả trách gã tận lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486214/quyen-3-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.