Chương trước
Chương sau
Trình Danh Chấn yết bảng an dân ở Bình Ân, chiêu mộ dân chúng phiêu dạt khắn nơi đi khai hoang đồn điền... Tin tức được truyền ra, các quận huyện Hà Bắc liền loạn lên. Rõ ràng là một tên tặc chuyên phóng hỏa cướp bóc giết người giờ lại nổi lên làm quan phủ không khỏi khiến cho người ra sợ hãi. Nghĩ lại, chuyện vu oan hãm hại, giơ đuốc cầm gậy, phàm là chuyện của cường bạo thì quan phủ triều Đại Tùy cũng không ít kẻ làm và còn lão luyện hơn so với kẻ tặc, càng không kiêng nể gì cả. Trong lòng mọi người cũng bắt đầu cân bằng rồi, bởi vì cái gọi là quan tặc và đạo tặc chỉ khác nhau ở chỗ một kẻ thì dùng dấu của triều định còn một kẻ thì dùng đao trong tay mình, nhưng mục tiêu đều là mưu tài sát hại tính mạng, làm hại dân lành cho nên thực ra bản chất không khác nhau là mấy.

- Yêu nghiệt, yêu nghiệt!

Ra khỏi phòng khám, lão gia của nhà giàu có liền than thở. Từ đó về sau tường các nhà lại phải tăng cao vài tấc, trong nhà hậu viện tiền lương cũng phải tăng lên. Cái gọi là thời loạn, tất có yêu nghiệt. Đại ca móc túi càng mê quyền chức Trình Danh Chấn chính là một yêu nghiệt của triều Đại Tùy. Ba năm qua gây bao tai họa khắp Hà Bắc đạo, phá thành Quán Đào, đánh cho Dương Thiện Hội binh bại, Phùng Hiếu Từ hi sinh cho Tổ Quốc, kiếp nạn có liên quan đến người này chưa chắc đã hết? Mà ngay tại phía xa sông Hoàng Hà có Ngõa Cương tặc và Hữu hầu vệ ác chiến, không phải cũng bởi vì chính người này phái cấp dưới đi ăn trộm kho Lê Dương mà dẫn tới sao?

Phàm là những việc do yêu nghiệt làm, hẳn đều là dã tâm. Nhìn vẻ bề ngoài thì lương thiện, cái gì mà cho mỗi hộ khai hoang năm mươi mẫu, đến trước được trước. Cái gì mà phụ trách an toàn cho đầm Cự Lộc, ở Bình Ân, Minh Thủy, trong ba huyện Thanh Chương, phàm có cướp bóc, bắt cóc tống tiền hết thảy đều do Trình Danh Chấn phụ trách ra mặt đòi công đạo. Cái gì mà hai năm đầu không cần nộp thuế. Cái gì mà tử tế mượn huyện nha Bình Ân, mùa thu nộp hoa màu trừ nợ. Cái gì mà tiểu thương qua lại chỉ phải nộp phí bảo hộ một phần, đã có thể yên tâm đi từ Thanh Chương đén Bình Hương, bởi đã có hào kiệt đầm Cự Lộc bảo hộ, đường đi qua cầu, tiền mãi lộ đã được miễn. Cái gì mà lấy công cứu tế, chỉ cần giúp tặc đầm Cự Lộc xây dựng tường lũy, thanh lý hài cốt, tu bổ kênh dẫn nước, không lo cái ăn, là có thể sống yên ổn.

Bỏ đi! Tất cả đều là lừa dối. Bánh từ trên trời rơi xuống là chuyện tốt nhưng lại có thật sao? Cái khác tạm thời không nói đến, hai năm không phải nộp thuế má, Trình tặc hắn sẽ ăn cái gì? Cũng không thể mở đất trồng rau trong nha môn, tự mình đi gieo củ cải đấy chứ? Cho dù là Trình tặc kia có bản lĩnh trồng củ cải, vậy thì lấy tiền lương đâu mà xây dựng thành lũy kênh dẫn nước..v.v..? Đây là ngàn vạn loại tiền phí, dù hắn làm quan phủ nghiêm chỉnh, cũng có thể nhìn thấy tiền lương trong kho đủ chi dùng hay không. Trình tặc hắn mới đến, dựa vào hai con mắt một cái miệng có thể biến ra nhiều tiền hay sao, nếu có người tin mới là chuyện lạ đấy.

Không quản bọn thân sĩ nhà giàu bũi môi nói lý thế nào, dân chúng bị mắc mưu cũng không ít. Đặc biệt là mấy huyện xa xôi của Chương Thủy, dân chúng địa phương vốn rất nghèo đói. Họ nghe thấy có người nuôi cơm, cấp đất cho khai hoang cũng không quản việc đối phương đã từng giết bao nhiêu người, tạo nhiều oan nghiệt họ cũng lách ca lách cach từ vài nghìn cây số chạy đến:

- Dù sao đi theo làm một tên sai vặt cho Trình Danh Chấn cũng còn hơn là ngồi xó nhà chờ chết!

Trước tiên là đám dân chúng nghĩ như vậy. Rồi sau đó họ lan truyền cho bà con đồng hương. Kết quả là dân chúng bên Hà Đông kéo chạy về hết Hà Tây. Làm hại cho nha huyện không thể không tăng được số người gác bến, để tránh càng nhiều người bị tặc tử mê hoặc càng làm cho thuế má ngày mùa không thu hoạch được.

Chạy đến Hà Tây thực ra cũng không phải người hoàn toàn cũng đường. Rất nhiều dân chúng nhìn trúng chung quanh huyện Bình Ân này có ruộng tốt. Hai năm qua quan đến phỉ qua, chiến loạn liên miên. Tuy họ biết đất đai ở đây màu mỡ nhưng cũng biết chủ nhân ở đây sớm đã chết hết rồi, ai cũng không có can đảm đến miệng hổ kiếm miếng ăn. Hiện giờ, nanh vuốt lão hổ đó nói không cắn người nữa, mọi người đều liều đi tới. Nếu chẳng may tên tặc tử họ Trình giữ lời, mọi người cũng có thể tích lũy được chút ít cho con cháu.

Qua tiết Mang chủng không thể gieo trồng, lúc này khai hoang, có thể gieo hạt kê, hoặc là kiều mạch, miễn cưỡng cũng có thể tích lũy lương thực cho người và gia súc đến sang năm. Khó có được đất đai màu mỡ, Trình tặc phái đại tướng dưới trướng là Vương Phi ngày ngày đi sửa sang kênh mương máng, để thổ địa bất cứ lúc nào cũng có nước tưới. Trải qua khó khăn mới hơn một tháng, ba huyện Bình Ân, Thanh Chương, Minh Thủy đã thay da đổi thịt giống như trước kia. Xương trắng đều đã được thu gom lại, cỏ dại cũng được dọn dẹp sạch sẽ thay vào đó là những mảnh ruộng bằng phẳng. Thay đổi lớn nhất là thị trấn, ba thị trấn dưới sự nỗ lực của đám người khống chế, các phòng ốc được thu thập, hoặc bán hoặc cho thuê với giá rẻ, dân chúng tìm đến nương tựa. Nếu thực sự không thể trả nổi tiền họ còn có thể thông qua sự hỗ trợ của các hảo hán thu thập thêm nhiều phòng ốc hơn nữa, chỉ cần làm đủ ngày công sẽ được miễn phí thuê chỗ ở. Tuy không bằng những nhà để bán nhưng cũng có chỗ che mưa không đến nỗi phải để cho trẻ con, người già phải ngủ đầu đường xó chợ.

Bận rộn lúc đầu, về sau rảnh rỗi. Đám dân chúng bắt đầu đi thăm bạn bè người thân. Bọn họ từ từ thích ứng với cuộc sống mới, cũng từ từ chấp nhận người thống trị đất đai ở nơi này, dù người thống trị này là một kẻ phản nghịch không hơn không kém. Trong miệng đám dân chúng còn nhắc đến “ hảo hán gia” mà không hề sợ hãi, hơn nữa còn có chút khâm phục tự đáy lòng. Không vơ vét của cải, cướp lương thực của dân chúng, không cưỡng đoạt dân nữ, còn thực hiện theo công bằng chấp pháp, ức ác dương thiện, dù họ có xảy ra mâu thuẫn cũng có thể tìm tới để giải quyết. Lục lâm hào kiệt như vậy sao lại có thể không gọi là hảo hán sao?

Nhưng khâm phục mãi rồi dần dần đám dân chúng cũng bắt đầu nghi hoặc. Rốt cuộc là nhóm “hảo hán gia” lấy lương thực ở đâu? Lúc này nhân khẩu ba huyện Bình Ân, Minh Thủy, Thanh Chương tuy không phải là nhiều nhưng một nơi cũng phải đến bốn năm vạn. Cho dù trong đó là một nửa có đồ ăn thì một nửa kia ăn cái gì? Khai khẩn đất hoang ngoài thành nhiều như vậy cho dù tất cả đều là hoa màu không đáng giá như hạt kê, kiều mạch và cây cải củ, cũng phải nghĩ cách để giống. Nhưng các hảo hán gần như là cầu được ước thấy, bất kể là ai mượn, chỉ cần tìm được hai người nhà bảo lãnh thì liền cho mượn, cấp cho. Giống như là trong kho tự sinh ra châu báu, hạt giống lương thực, lấy mãi cũng không hết.

Sở dĩ họ nghĩ như vậy cũng là do không tận mắt nhìn thấy mà chỉ hoài nghi, e rằng một ngày nào đó, Trình đại thiếu gia nghèo rồi, dẫn thuộc hạ phủi mông chạy mất, vậy tất cả số dân chúng này sẽ khổ, hoa màu còn chưa được thu hoạch. Mộng đẹp lấy vợ sinh con vừa mới nảy nở đã biến thành mây khói, lúc đầu cần gì phải cho họ giấc mộng này làm gì?

Lo lắng thì vẫn lo lắng, nhưng ác danh của Trình tặc truyền ra bên ngoài, đám dân chúng mạo hiểm đi tới ba huyện kiếm ăn ai cũng không có cam đảm đến huyện nha tìm hiểu tin tức mà mình nghe được. Cuộc sống trước mắt tụa như ảo ảnh, tất cả đều tốt đẹp như vậy làm người ta không nỡ đành lòng chia xa. Sợ rằng động vào sẽ như băng trên mái hiên vỡ thành những mảnh nhỏ. Duy có một điều không cần tìm hiểu cũng có thể xác nhận được, đó chính là sức binh chiến đấu của Trình Danh Chấn vô cùng dũng mãnh. Đặc biệt họ đóng quân ở đại giáo trường, không ngừng huấn luyện đội quân tinh nhuệ, quả thực mỗi người đều như lang sói. Không cách nào so sánh được, dù là quân dũng dưới trướng của Dương Bạch Nhãn hay của Ngụy Trưng đều không phải là đối thủ của bọn hắn. Mặc dù là hai đánh một thậm chí ba đánh một chỉ cầu kéo tư thế đánh thì phần thua cuối cùng đều khó xác định.

Điều này cũng vô hình làm cho dân chúng càng thêm cảm giác an toàn và có lòng trung thành. Thời loạn ai mà không hi vọng đi theo một đầu lĩnh tài giỏi để kiếm ăn. Binh sĩ dưới trướng của Trình Danh Chấn càng có thể đánh nhau thì quan phủ hai bên bờ sông càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cuộc sống càng yên ổn càng tốt, càng không cần phải lo lắng hoa màu không vào được kho nhà mình.

Có thể nói từ tháng tư đến tháng sáu, hai tháng này là những ngày tháng thư thái mà năm năm qua dân chúng mới có được. Đồng ruộng có lương thực, trong lòng có mộng, trong giấc một có hy vọng bình an. Trừ cá biệt mật thám của quan phủ lẩn ở trong dân chúng, giấc ngủ của bọn họ ngày càng ít, ác mộng ngày càng nhiều. Ban ngày thì lo bị người khác nhìn ra sơ hở, bọn họ phải đi làm cỏ với dân chúng, đêm đến lại lo đấu tranh với lương tri. Trình Danh Chấn là kẻ tặc, quan – tặc không thể cùng tồn tại, nhưng có được vài kẻ tặc như vậy không phải là thiên hạ càng thái bình sao? Mặc dù là quan quân qua sông, dẹp tan sở bộ của Trình tặc tại ba huyện thì đám dân chúng có được cuộc sống khá giả như hiện tại không? Chưa chắc, ít nhất họ vẫn phải nộp tô thuế lên quan phủ vượt xa khoản lương thực và lợi tức mà họ thu được phải nộp cho quân phản loạn.

Những hoang mang và mê man này rất khó mà che giấu được, thường xuyên có các mật báo được gửi đến các quận thành, trong câu chữ đều thể hiện rõ. Quan lại Quận Võ Dương sau khi biết được rất giận giữ, cho rằng Trưởng Sử quận thủ Ngụy Trưng làm việc suy xét không chu toàn. Vốn định châm ngòi cho đạo đặc đầm Cự Lộc nội loạn, không chiến mà giết hết, ai ngờ lại nuôi dưỡng một kẻ còn mạnh hơn cả đạo tặc. Chỉ có những quan lại cấp bậc đủ cao là biết, trong kho của Trình tặc Danh Chấn căn bản không có châu báu gì, tất cả chi phí cứu tế cho dân, còn có vật tư mà binh mã dưới trướng Trình Danh Chân cung cấp ra hằng ngay, trên thực tế đều xuất phát từ kho quan bốn quận Thanh Hà, Võ Dương, Ngụy, Võ An. Quan phủ và nhà giàu của bốn quận giàu vì để tránh cho kẻ tặc tìm đến tận cửa đã âm thầm tính toán, cho người giao tiếp trung gian với Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn, tất cả lương thực vật tư đều vận chuyện về đầm Cự Lộc, bởi vậy chúng mới mua được bình an. Mà Trưởng sử Quận thủ phủ Võ Dương Ngụy Trưng là kẻ đề xướng dùng tiền để mua sự bình an, là người tích cực tham dự và chủ trì, mỗi tháng đều gửi thư qua lại cùng Trương Kim Xưng, Trình Danh Chân và đám tặc, còn nhận đồng hương với Trình Tặc Danh Chấn, thường xuyên xưng huynh gọi đệ trong thư.

- Cái gì mà thế đạo, quan phủ giao tiền cho đạo tặc!

Có người đấm ngực dậm chân vô cùng đau đớn.

- Huyền Thành tính toán sâu xa, ta sao có khả năng với tới!

Giống như có cùng kẻ thù không đội trời chung, huyện Thừa Ngụy Đức Thâm lại không có chút mâu thuẫn nào đối với hành động “nuôi dưỡng đạo tắc” kia. Ngược lại, sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc, y chẳng những không vỗ bàn phán đoán và chờ đợi như một số người thông minh, mà là điều chỉnh bố trí, rút các quận binh gần huyện Bình Ân về hết.

Thế là toàn bộ Hà Bắc lại trải qua một thời gian dài hỗn loạn. Trương Kim Xưng tự phong vương, Vệ Văn Thăng từ sau “chiến thắng trở về”, không ngờ lại có được mấy tháng cục diện yên tĩnh. Quan phủ và cường đạo đi Chương Thủy, tiếng chó gà động cũng nghe thấy, cung nỏ cũng không cho lui tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.