Mấy ngày sau, quả nhiên có người rất ít nói chuyện, nhưng trong lúc các Đường Chủ có đủ tư cách nói chuyện đang nghị sự, lại nhắc đến chuyện Võ Dương Quận Trưởng Sử Ngụy Trưng đồng ý với đầm Cự Lộc về “Phí bảo an” vẫn chưa thấy đến. Mọi người vừa nghe thế, trong lòng lập tức tức giận. Đầm Cự Lộc bây giờ cũng được coi là đám thổ phỉ lớn nhất nhì trong đạo Hà Bắc, sao có thể bị một tên thư sinh xỏ mũi? Cho dù y coi già trẻ ở đây như kẻ ngốc, nhưng Trương Đại Đương Gia thì sao? Trương Đại Đương Gia lẽ nào cũng có thể dễ dàng lừa gạt hay sao?
- Dứt khoát, chúng ta không cần phải phí lời với tên họ Ngụy đó nữa, trực tiếp dẫn binh xông vào ổ của y là xong!
Hách Lão Đao sớm đã khó chịu đến chân tay ngứa ngáy, nhảy dựng lên, khua khua cánh tay đề nghị.
- Đúng, trước sau đã có ba lá thư đến rồi, nhưng nửa miếng thịt cũng không thấy. Y coi đầm Cự Lộc chúng ta là cái gì chứ? Là nơi khoe khoang văn chương à?
Lục Đương Gia Tôn Đà Tử rất ít kích động, lần này cũng có vẻ không chịu được nữa.
- Theo ta nghĩ, chúng ta cứ trực tiếp đánh tới Võ Dương quận, cần bao nhiêu tiền bạc lương thực, chúng ta tự lấy!
Tam Đương Gia Đỗ Ba Lạt sớm đã hi vọng tìm chút chuyện gì đó cho đám quần hùng làm, tránh có người nhàn rỗi đau răng, ngày nào cũng dò xét con gái và con rể của mình. Nhìn thấy hai người Hách Lão Đao và Tôn Đà Tử giúp đỡ như vậy, Đỗ Ba Lạt cũng vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói:
- Lão Ngũ và Lão Lục nói đúng, nhớ năm đó chúng ta bao vây, lần nào cũng trực tiếp dẫn huynh đệ đi chặn cổng bọn tài chủ, bọn chúng mới chịu ngoan ngoãn đưa tiền. Tên họ Ngụy đó mặc dù đọc nhiều sách, nhưng ta thấy vẫn là đồ đê tiện, huynh đệ của chúng ta không đến quận Võ Dương, y nhất định còn lâu mới đưa đồ đến.
Đã có ba vị Đương Gia nói, Đường Chủ, Hương Chủ cấp dưới càng thêm sôi sục. Dựa vào việc buôn bán phiếu mà Vương Nhị Mao đã làm năm ngoái nên bây giờ mọi người không thiếu ăn thiếu mặc, chỉ có cơn tức trong người là chưa được giải phóng. Nếu quan viên quận Võ Dương không biết xấu hổ, mọi người sẽ kéo đến trong thành…
Nghe thấy đầy tớ ồn ào, Trương Kim Xưng cũng có chút đứng ngồi không yên. Việc Quận Võ Dương vận chuyển lương thực, tiếp nhận “bảo hộ” vẫn là tự lão đốc thúc, định dấy binh, đè nén Trình Danh Chấn. Ai ngờ chuyện này sắp thất bại rồi, làm cho mặt Đại Đương Gia lão còn có thể nhìn ai được nữa?
Nhưng dẫn binh đi đánh được hay sao? Trong khoảng thời gian ngắn, người duy nhất nắm chắc binh pháp chỉ có mình Trình Danh Chấn. Điểm tướng Trình Danh Chấn, khó tránh khỏi lại dung túng khí thế của Trình Danh Chấn. Nếu như không phái Trình Danh Chấn đi, mà đổi lại là người khác dẫn binh. Ngộ nhỡ Võ Dương chậm cháp, mà Tử Lưu Câu Vệ Văn Thăng chết tiệt lại đánh từ sau lưng, các huynh đệ ra khỏi đầm sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Như vậy, không những thực lực của lão bị hao tổn, tiếp đó lễ phong vương sắp tiến hành cũng mất đi vài phần sắc màu.
- Cái này, cái này, chư vị huynh đệ yên tâm… đừng… đừng vội! (Trương Kim Xưng dùng những từ ngữ cổ và trang trọng)
Suy trước tính sau, Trương Kim Xưng nói một cách khó khăn. Ai ngờ những văn từ lão khó khăn lắm mới nói ra được căn bản không có mấy người hiểu được, tiếng ồn ào của mọi người có yếu đi một chút, chớp mắt lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
- Đừng làm ồn, đừng làm ồn, có im lặng hết cho ta hay không?
Trương Kim Xưng phát hiện không ai để ý đến mình, tức giận đến nỗi đập mạnh lên bàn. Lúc này, các thủ lĩnh mới nghe hiểu ý tứ của lão, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, xem Đại Đương Gia rốt cuộc là đang điên lên vì cái gì.
- Xong chưa, xong chưa? Rốt cuộc là ta nói hay các ngươi nói?
Đức hạnh cái gì, chẳng trách chuyện bản thân xưng vương, trong mắt Trình Danh Chấn luôn cảm thấy có vài phần dị thường. Bộ dạng tụ tập ở đây, chẳng khác lắm so với kéo gia súc đi ăn, làm sao giống như đại sảnh của Vương Gia?
Các thủ lĩnh bị quát đến nỗi không hiểu chuyện gì xảy ra, người nào người nấy ngồi ngây người, chau mày nhìn nhau một cách dè chừng. Bọn họ đột nhiên phát hiện bây giờ tâm tư Đại Đương Gia rất khó đoán, người cũng ngày càng khó hầu hạ. Mặc dù lão không còn hung hăng như mấy năm trước đây nữa, nhưng sau khi ngồi sau Soái án, trên mặt thường có một lớp vải mỏng che lại giống như một tầng băng lạnh, khiến cho mọi người cảm thấy vừa mơ hồ, vừa xa xôi.
- Nói đủ chưa? Nói đủ chưa? Ai chưa nói đủ thì nói tiếp, chờ các ngươi nói xong thì ta mới mở miệng!
Trương Kim Xưng không chịu buông tha, cố gắng giải tỏa nỗi bực tức trong lòng.
- Nhà có lớn nữa, thì vẫn cần có một quản sự phải không? Các ngươi nói đánh là đánh, hẹn ước của ta và Ngụy Trưng thì sao, tất cả coi như hư không à?
Các thủ lĩnh không dám cãi lại, trong lòng thầm cười nhạo Trương Đại Đương Gia muốn có thể diện nên phải hành hạ bản thân. Ngụy Trưng người ta ban đầu nói không chừng là đến để châm ngòi li gián, chứ hoàn toàn không có ý định đầu hàng đầm Cự Lộc. Là Đại Đương Gia tự tình nguyện, biết rõ người khác không nói thật, còn đưa ra kế hoạch lớn, lại còn trách được ai?
- Nói đi, nói đi, lúc này sao lại không sợ bị coi là câm là điếc nữa?
- Nói đi, nói đi, vừa rồi các ngươi không phải rất thích nói hay sao?
Trong tụ sảnh lặng ngắt như tờ, Trương Kim Xưng rít gào không ngừng. Đến tận lúc gào tất cả những buồn bực dồn nén mấy ngày ra, mới lại vỗ xuống bàn, oán hận giải thích:
- Ta sở dĩ không xuất binh, là nghĩ cho các huynh đệ mùa xuân năm nào cũng ra ngoài đánh giặc, vợ con trong nhà không ai chăm sóc, quá thiệt thòi. Lần này khó khăn lắm mới có chút lương thực dư dả, liền cho mọi người cơ hội chăm sóc gia đình, chăm lo vườn ruộng, sửa chữa lại phòng ốc, đừng để cho mẹ và vợ trong nhà mệt mỏi giống như gia súc vậy…
Nói đến chỗ xúc động, giọng nói của lão bắt đầu run lên:
- Không dễ dàng, hai năm nay mọi người đều không dễ dàng gì. Trong lòng ta biết các ngươi, họ hàng các ngươi cũng biết được chỗ khó xử của ta…
Nói ra mặc dù thô thiển, nhưng lại hàm chứa chân tình, mọi người nghe được không nén nổi đều nhếch miệng, cười cười tỏ ý xin lỗi Đại Đương Gia. Trương Kim Xưng thấy mọi người một lần nữa bị mình thu phục, tiếp tục nói ra những lời còn thấm thía hơn:
- Bây giờ chúng ta không như ngày xưa nữa rồi! Chỉ cần dựng Vương Kỳ, chúng ta sẽ là một triểu đình khác. Triều đình tất phải có dáng dấp của triều đình, trên trên dưới dưới đều phải có quy củ, phải không? Đánh ai, cướp ai, đánh thế nào, cướp thế nào, đều phải lập kế hoạch trước đã. Còn không giống một đám thổ phỉ, đợi bị người ta chế giễu sao?
- Ha ha, ha ha!
Các thủ lĩnh cười ngượng ngùng, không nói gì với lời chỉ trích của Đại Đương Gia. Vẫn là tâm tư Nhị Đương Gia Tiết Tụng xoay chuyển nhanh, cân nhắc một lát, liền hiểu được ý tưởng thật sự của Trương Kim Xưng. Lão hướng về phía mọi người, chắp tay cười:
- Đại Đương Gia bớt giận, các huynh đệ vừa rồi có hơi loạn, nhưng chắc chắn không hề có ý không tôn trọng Đại Đương Gia. Chỉ có điều…
Không đợi lão nói xong, Trương Kim Xưng cố tình ra vẻ phẫn nộ, ngắt lời lão, lớn tiếng quát:
- Ngươi lấy cái gì mà khẳng định, ta sao lại cứ cảm thấy mọi người bây giờ tâm tư đã loạn rồi?
- Không loạn, không loạn. Cái này không phải đều đợi quyết định của Đại Đương Gia hay sao?
Bát Đương Gia Lư Phương Nguyên lập tức nhảy dựng lên, vội vàng thay mặt mọi người giải thích. Y cũng nhìn ra Trương Kim Xưng bây giờ chỉ mượn đề tài để nói chuyện mình, không có chuyện thì tìm chuyện, cho nên chỉ cẩn chịu thuận theo ý lão, mọi người sẽ được bình an.
- Hừ!
Trương Kim Xưng gầm gừ một tiếng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tươi cười của Lư Phương Nguyên, chậm rãi nhìn lần lượt đến cái ghế thứ chín. Trình Danh Chấn cũng sớm có sự chuẩn bị, phát hiện ánh mắt Trương Kim Xưng đang nhìn mình, liền cười ha ha đứng lên, chắp tay thi lễ:
- Đại Đương Gia xưa nay anh minh, sao có thể không hiểu ý của mọi người chúng ta. Các huynh đệ đều cảm thấy tên họ Ngụy làm việc quá đáng, cho nên mới lo lắng. Nhưng rốt cuộc nên làm gì, vẫn còn phải mời Đại Đương Gia làm chủ. Bất kể Đại Đương Gia nói gì, bọn ta đều nghe lời!
Tuy rằng bây giờ Trương Kim Xưng không hề ưa Trình Danh Chấn, nhưng lão không thể không thừa nhận, những lời mà người đọc sách nói ra nghe rất xuôi tai. Có được lối thoát, lão cũng không muốn phải đắc tội với tất cả các huynh đệ. Lão cười, xua tay, khẽ ra mệnh lệnh:
- Thôi ngồi xuống đi, mọi người biết bổn phận của mình là được. Tên tiểu tử Ngụy Trưng đó không thật lòng, ta sớm cũng đã nhìn ra rồi. Nhưng quãng thời gian trước mọi người đều bận rộn, cho nên cũng không phân cao thấp với y. Dù sao quận Võ Dương cũng không thể rời đi đâu được, tên họ Ngụy có mà chạy đằng trời. Thời gian nợ chúng ta càng lâu, lợi tức mà y phải trả càng nhiều!
- Đúng, phải để cho y trả lợi tức!
Trương Trư Bì nhảy bật lên, lớn tiếng hưởng ứng.
Đây là một người thô thiển, cho nên câu chuyện của Trương Kim Xưng tuy rằng bị ngắt đoạn, cũng không so đo với y. Lão cười cười, tiếp tục nói:
- Trư Bì huynh đệ ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ thương lượng. Yên tâm, lúc nên xuất phát, chắc chắn sẽ không bỏ sót ngươi!
- Tạ ơn Đại Đương Gia coi trọng!
Trương Trư Bì chắp tay, dương dương tự đắc ngồi xuống, giống như chức vị tiên phong đã đến tay mình vậy, nhìn xung quanh với vẻ tự mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]