Trong tuyệt vọng tổ chức quay lại phản công đương nhiên là không thể đạt hiệu quả ngăn chặn được cơn sóng dữ, đối phương chỉ đổi trận hai lần, bên phía Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung đã không còn một ai. Ông xông đến quá nhanh, gần như đã tách tời hoàn toàn với đại đội nhân mã, nếu bên Phùng Hiếu Từ chỉ còn có mấy trăm người thì cũng có thể gọi là đại đội nhân mã. Còn Đô úy Qủa Nghị Khương Đình Lân lại không thể kịp thời bổ khuyết cho Ngô Văn Trung, khiến ông ta bị một đám quân tinh nhuệ đầm Cự Lộc bao vây, ở phía sau ông, không thể đếm rõ còn lại bao nhiêu Hữu Võ Hầu còn sống sót.
Nhóm nhuệ sĩ ngẩng đầu chờ chủ tướng nhà mình ra lệnh bước tiếp theo, là bắt Ngô Văn Trung tại trận hay là trảm? Loại định liệu này khiến cho ông càng điên cuồng hơn:
- Đến đi, giết ta đi!
Ông mở lời mời, nghiêng ngả, lảo đảo xông duệ sĩ trước mặt mình dùng một loại hoành đao răng cửa múa may không có kết cấu gì. Duệ sĩ kia không thể tự chủ liền lui về phía sau, đồng thời dùng mũi giáo ngăn cản đường đi của Ngô Văn Trung. Ông tiến lên trước nắm chặt mũi giáo sắc bén, máu tươi trong lòng bàn tay chảy ròng ròng:
- Đến đây, giết ta đi!
Ông lại tiếp tục phát lời mời, coi chuyện chết là một vinh quang, hoành đao trong tay đặt lên cán giáo, ý đồ chém cán giáo thành hai đoạn. Duệ sĩ kia trợn mắt, há hốc mồm nhìn ông như nhìn một người điên. Đúng lúc này, có lệnh từ xa truyền lại:
- Tả Nhất Lữ tiến lên trước, Hữu Tứ Lữ chuyển sang sườn, Tả Thất Lữ nghiêng cắm, Trung Ngũ Lữ tiếp thế Hữu Nhị Lữ, công kích quân địch ở cánh tả, không được chậm trễ!
Mấy hoành đao liên tiếp chém qua, đâm vào cơ thể được trọng giáp bao quanh của Ngô Văn Trung. Tất cả điên cuồng đều kết thúc, ông từ từ buông lưỡi giáo, chậm rãi khụy xuống, ngay trong khoảnh khắc sắp tiếp xúc với mặt đất, ông dùng hoành đao cố chống đỡ, làm hoành đao đã theo ông chinh chiến nhiều năm đã vang lên một tiếng giòn tan, gãy làm hai đoạn:
- Như vậy cùng tốt!
Ngô Văn Trung tươi cười, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Ông nhìn thấy vô số những người mặc vải thô, chân giày đi bên cạnh mình, đều nhịp.
- Tả Nhất Lữ lui về sau, ổn định tại chỗ, Hữu Tứ Lữ tiến lên trước, Tả Thất Lữ kết trận tại chỗ, Ngũ Trung Lữ tránh lui, Hữu Tam Lữ tiến lên thay vị trí.
Tiếng ra lệnh lại vang lên. Hơn ngàn duệ sĩ đầm Cự Lộc dưới sự chỉ huy của Trình Danh Chấn phối hợp thành năm đội. Loại phối hợp này đã quá quen, họ đã từng luyện qua không biết bao nhiêu lần, không ngờ cũng có lúc dùng nó để giết người. Mà Hữu Võ Hầu trong vòng vây lúc này chẳng khác nào hạt đậu dưới thớt, dù có cứng rắn cỡ nào cũng có lúc biến thành bột mịn.
- Tả Nhị Lữ tiến lên bổ sung vị trí, Hữu Tứ Lữ lui về sau, Tả Thất Lữ lui về sau, Hữu Tam Lư kiên trì tại chỗ, Trung Tam Lữ tiến lên bổ sung vị trí!
Trình Danh Chấn tiếp tục ra lệnh, sắc mặt lạnh như trời đã về đêm ở trên đỉnh đầu. Hắn biết Phùng Hiếu Từ không còn cầm cự được bao lâu, từng vòng một công kích đã khiến Hữu Võ Hầu suy yếu chia ra, từng vòng công kích đều đã cướp đi hơn mười tính mạng. Giữa quan quân và nghĩa quân không tồn tại sự thương hại, bắt sống chỉ càng khiến lão tướng quân nhục nhã, cũng như vậy, ngày nào đó nếu hắn cũng rơi vào cảnh này, hắn cũng chỉ có thể chọn con đường chết trận.
Nhóm duệ sĩ máy móc tiến lên, giơ binh khí trong tay ra đâm chém, sai đó phối hợp với đội quân cấp thấp lui về sau. Bọn họ không nhìn thấy hiệu quả của công kích, bọn họ cũng không cần nhìn! Đàn sói vật lộn với sư tử, dù sư tử có ngã xuống hay không thì trong đám sói cũng đầy sự sùng kính. Đối phương là một trong mười hai phủ binh của Đại Tùy, vang danh khắp thiên hạ. Tùy tiện kéo xuống một khối da thịt cũng đủ để bọn họ khoe khoang với đồng bạn, tùy tiện chặt lên một đao cũng đủ chứng minh cho kiếp sống lục lâm của bọn họ.
Không hợp với bầu không khí sát thương trên chiến trường chính là Tam đương gia Đỗ Ba Lạt, vừa rồi trong hỗn loạn ông đã bị trúng một đao nhưng chỉ thương đến da thịt. Giờ phút này nhìn thấy Hữu Võ Hầu nửa canh giờ trước còn đuổi mình giống như thỏ chết đang dần dần bị diệt, liền cao hứng khoa chân máu tay.
- Đúng, cứ vậy đi, Tả..Tả Nhất Lữ tiến về trước, tiến về trước một dao chém hắn. Chém...cứ chém như vậy. Hưu...Hữu Tam Lữ, đừng lui nhà, chém hai đao nữa là kết thúc rồi, bên kia...bên kia...
Không ai nghe ông kêu gào, binh lính chỉ nghe lệnh của Trình Danh Chấn. Rất nhanh Đỗ Ba Lạt liền nảy ra một ý, cười ha hả mấy tiếng rồi kéo nhẹ đùi của Trình Danh Chấn:
- Con rể à, thật là vất vả con quá. Nếu không phải con phái người đến tiếp ứng, hôm nay ta phải về chầu diêm vương rồi đấy!
- Hổ thẹn!
Đang ngồi trên yên ngựa quan sát chiến trường, Trình Danh Chấn cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp lại. Hắn không dám kể công, trên thực tế, có công bao vây Hữu Võ Hầu cũng không phải có mình hắn. Khi hắn chưa chịp làm gì đã có ba đội quân tinh nhuệ không cam lòng chịu nhục, chủ động quay lại phản kích Hữu Võ Hầu. Tuy sự phản kích của bọn họ không thể ngăn chặn thế tấn công của Hữu Võ Hầu, nhưng bọn họ lại dùng tính mạng của mình để Trình Danh Chấn kịp thời đến đây.
- Nói gì thế! Con hổ thẹn gì à?
Đỗ Ba Lạt không hiểu được ý của Trình Danh Chấn, chỉ lo kéo công lao về cho con rể mình và mình:
- Nếu không phải hôm nay con tới thì hẳn mọi người đã về với tổ tiên hết rồi. Công lao này phàm là người có mắt thì đều nhìn thấy, ta xem kẻ nào không biết xấu hổ mà không thừa nhận?
Trình Danh Chấn lại cười, tiếp tục chỉ huy đội quân tinh nhuệ treo cổ tàn quân Hữu Võ Hầu. Công lao hắn không muốn cãi. Hành động đêm nay có đưa đến phiền toái hay không hắn đều không quan tâm. Đã trải qua việc bị kẻ khác phản bội, nên hắn đều vô cùng mẫn cảm với các manh mối. Đêm nay những gì Trương Kim Xung làm đều rất cổ quái, Trình Danh Chấn cẩn thận phán đoán. Trương Kim Xưng lấy quyền chỉ huy không phải là vì muốn thể hiện trước mặt mọi người càng không phải nhất thời tức giận. Ông muốn thể hiện một ý tứ, trong đầm Cự Lộc ai mới được tôn trọng nhất, ai mới là người nói một không hai, nhất ngôn cửu đỉnh.
Chỉ là loại tranh giành quyền chỉ huy này đã đưa đến mấy ngàn huynh đệ vô tội phải chết thảm. Nếu không phải mấy đội quân tinh nhuệ đã hi sinh bản thân để đối lấy thời gian, nếu không phải đó là những duệ sĩ một tay Trình Danh Chấn đưa ra ngoài, không có trống trận cũng chấp hành mệnh lệnh của hắn; nếu không phải uy vọng của hắn ở đầm Cự Lộc đủ cao thì hậu quả đêm nay sẽ không thể tưởng tượng được.
Trình Danh Chấn không có dũng khí đánh lại như đêm nay một lần nữa. Càng không có dũng khí truy cứu Trương Kim Xưng đã từng cứu mình. Hiện tại, trên người hắn đều có dấu ấn ở đầm Cự Lộc, nếu lại xảy ra xung đột với Trương Kim Xưng hắn sẽ bị người trong thiên hạ coi là cái gì?
- Con cứ chuyên tâm đánh giặc, Đại đương gia bên kia, đã có ta đây!
Biết được tâm sự của Trình Danh Chấn. Đỗ Ba Lạt cười:
- Y cá nhân như vậy, nghĩ là làm ngay. Nhưng y đã theo lão anh em chúng ta nhiều năm, có gì cứ nói.
Trình Danh Chân lại cười, coi như nhận ý tốt của cha sợ. Tình cảm này giá trị bao nhiêu tiền? Đến giờ hắn cũng không tính rõ được. Năm đó Lâm huyện lệnh và Đổng Chủ bộ với hắn còn thân thiết một nhà, nhưng cuối cùng chẳng phải đã dồn hắn vào chỗ chết đó so? Còn mối giao tình giữa hắn và Vương Nhị Mao lại nặng đến mức có thể phó thác tính mạng, dù cho người khác có dùng bao nhiêu vàng bạc cũng không thể mua được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]