Chương trước
Chương sau
Lúc thành Phũ Dương bốc cháy, Trương Kim Xưng cầm đầu quần hùng Cự Lộc tụ tập một chỗ, do dự hành động bước tiếp theo.

Thực tế, đến giờ phút này bọn họ đã bị dồn đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng lan. Không phí bên ngoài thực sự quá lạnh, hằng ngày đều có huynh đệ chết vì lạnh. Tường thành Phũ Dương quả là rất kiên cố, đối với lâu la binh không có bất kì khí giới công thành nào mà nói thì mạo hiểm gió tuyết tấn công vào thành không khác gì đi chịu chết. Càng khiến cho các trại chủ do dự hơn chính là tin tức thu thập khắp nơi rất bất lợi cho bọn họ. Đầu tiên là Trương Trư Bì phái người đưa tin tới, nói người của y lấy được rất nhiều lương thảo đồ quân nhu từ kho Lê Dương đang về hướng về phía đầm Cự Lộc. Còn nguyên nhân buông tha cho thành Lê Dương là triều định phái Hổ Bí lang tướng Vương Biện xua quân qua sông, đánh tới ngoại thành Lê Dương.

Không đợi chúng trại chủ kịp nghĩ ra đối sách bởi tin tức báo động mà Trương Trư Bì đưa tới, ngay sau đó, nhóm thám báo bên ngoài chiến trường lại mang về một tin tức khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ. Hữu Hậu vệ Đại tướng quân Vệ Văn Thăng thống soái năm ngàn kị bịnh, mười ngàn bộ tốt ngày hôm qua đã giết đến Cấp Quận. Đường chủ Cẩm Tự Doanh Vương Nhị Mao sau khi kích phá quận binh Võ Dương đã đụng phải sở bộ của Vệ Văn Thăng, vì để tránh cho Trương Trư Bì suất lĩnh truy trọng đội bị người khác cướp giết, hắn đã từ bỏ cơ hội chạy trốn, chủ động dẫn dụ kỵ binh sở bộ của Vệ Văn Thăng chạy về phía Nam. Theo giang hồ đồn đại, đám người Vương Nhị Mao bị Vệ Văn Thắng đuổi theo đến bờ bắc Hoàng Hà, hai bên giao chiến kịch liệt trên băng tuyết hoang dã, nhưng cuối cùng thế nào thì không ai biết. Hữu Hầu Vệ đại quân sau khi chiến đấu đã đóng trú bên bờ Hoàng Hà hai ngày rồi mới chậm rãi quay về Lê Dương, sau đó thì không ai biết tin tức của đám người Vương Nhị Mao nữa.

Vương Nhị Mao nhất định là lành ít dữ nhiều rồi! Nghe được tin này, vài vị trại chủ đều hết sức lo lắng. Kết quả của cuộc dã chiến giữa năm trăm kị binh và năm nghìn Hậu vệ tinh nhuệ là gì? Điều này giống như trong đầm Cự Lộc mất đi một quả trứng chim cút có thể kích khởi nhiều động tính lớn mới là lạ! Nhưng ai cũng không đành lòng nói ra. Quan hệ của Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ, mà vì sao Vương Nhị Mao thà chết trận chứ không có hành dộng làm tăng thêm phiền toái hơn cho mọi người thì chỉ e cũng không chỉ vì yểm hộ cho quân lương. Y vì tranh giành một hơi để chứng minh cho chính mình. Từ lúc vào đầm Cự Lộc, mọi người chưa từng vì Trình Danh Chấn mà coi trọng y như một nhân vật quan trọng. Ở mức độ nào đó, Vương Nhị Mao chỉ là bạn của Trình Danh Chấn, là cái bóng và nanh vuốt của Trình Danh Chấn mà thôi. Trên dưới đầm Cự Lộc tôn trọng y là bởi Trình Danh Chấn, bao gồm cả Chu Ninh cũng vậy, dù là Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên vì y mà dốc hết tâm tư để tranh giành được, chứ không phải là bởi vì y có năng lực giành được sự tán thưởng của Đại đương gia Trương Kim Xưng.

Cho đến giây phút cuối cùng y cũng không thể giành được nụ cười của mỹ nhân. Khi Chu Ninh còn sống cũng giống như mọi người đều không để ý gì đến y, dù cho y có cố gắng giành được đủ loại thành tích. Trình Danh Chấn cây to này thực sự là nhìn thấy rồi, hoàn hoàn hấp dẫn được sự chú ý của người khác, che hết những ánh sáng tốt thuộc về bạn bè khác. Cho nên, Vương Nhị Mao nhất định phải làm ra những chuyện kinh thiên động địa, bao gồm cả làm việc nghĩa không chùn bước đánh lại quân địch đông hơn mình gấp bội.

- Triều đình đương nhiên sẽ lấy mạng của Phùng Hiếu Từ đền mạng cho Vương huynh đệ, cũng coi như đáng.

Trầm mặc một lát Trương Kim Xưng khoác tay lên vai Trình Danh Chấn, hạ giọng nói.

Ám hiệu của ông đã rõ. Chiến dịch tiến hành đến giai đoạn này, mục tiêu của quần hùng đầm Cự Lộc đã hoàn thành. Dù có không đánh hạ được thành Phũ Dương, tang sư nhục nước và mất đi nhà kho Lê Dương, hai tội danh này đủ để lấy đi cái mạng già của Phùng Hiếu Từ. Còn các huynh đệ ngoài thành ở lại ít ngày, sẽ lọt vào sự nguy hiểm giáp kích của Vệ Văn Thăng và Vương Biện liên kết lại.

Thế lực của đầm Cự Lộc phát triển đến mức này cũng không phải dễ dàng. Công tích đánh bại Hữu Võ Hầu cũng đủ để bọn họ kiêu ngạo trước quần hùng, Trương Trư Bì mang về rất nhiều lương thảo, đồ quân nhu thì có thể cam đoan mùa đông này tất cả mọi người đều không phải lo cơm áo. Qua một mùa đông nghỉ ngơi, chỉnh đốn, tiếp theo khi bọn họ giết ra trạch địa, toàn bộ khu đại địa Hà Bắc đều run rẩy ở dưới chân các huynh đệ.

- Đúng vậy, các huynh đệ liên tục tác chiến cũng đã mệt mỏi rồi. Hãy để lại đầu của Phùng Hiếu Từ cho Hoàng đế chém đi!

Đoán được trong lòng Trương Kim Xưng có sợ hãi, Lục Đương gia Tôn Đà Từ nhỏ giọng khuyên bảo. Võ bí lang tướng Vương Biện được xưng là đánh khắp Hà Đông không địch thủ, còn Hữu Hầu Vệ đại tướng quân Vệ Văn Thăng là một trong khai quốc công thần của Đại Tùy, nửa đời chiến mã lập vô số chiến công. Trước đây Hoàng đế Đại Tùy Dương Kiên từng đích thân ban danh Dư kỳ Tử Lưu, sau đó hoàng đế còn giao trọng trách tọa trấn kinh sư cho ông ta, còn mình thì yên tâm đi ngao du thiên hạ.

- Ta suy nghĩ vì sao Vệ Văn Thăng lại ở dừng ở bên Hoàng Hà hai ngày?

Trình Danh Chấn gượng cười, cố gắng ổn định tinh thần đáp lại. Dùng mạng của huynh đệ tốt đổi lấy Phùng Hiếu Từ, thực sự cái giá phải trả này trước đó hắn cũng không ngờ tới. Rõ ràng thành Lê Dương là toàn thành trống không, hai người Trương Trư Bì và Vương Nhị Mao sau khi đoạt được lại có thể phóng hỏa là hoàn toàn có thể thoát thân! Nếu Vương Nhị Mao sợ mình không được xem trọng, rõ ràng là vẫn có rất nhiều cách khiến cho người khách chú ý, nhưng người này lại vì một hư danh...

Thấy Trình Danh Chấn có vẻ không tán thành rút quân, các vị trại chủ cũng không ai dám mở miệng. Đại đương gia Trương Kim Xưng vẫn luôn nhấn mạnh, khi lâm trận toàn quyền điều hành quân giao cho Trình Danh Chấn, dưới sự dẫn dắt của hắn, mọi người đều giành được thắng lợi liên tiếp. Đặt ở một năm trước, những thắng lợi như này mọi người chưa từng được nếm trải, thậm chí ngay cả trong suy nghĩ cũng chưa có ai dám nghĩ.

Quan điểm của mấy vị Đương gia xảy ra xung đột, đám Đường chủ, đám Hương chủ ở dưới lại không biết nên theo ai. Ý của Đại đương gia cũng không ai dám vi phạm, quyền uy của Cửu đương gia thì người nào cũng tôn trọng. Nếu như có thể lựa chọn mà không kiêng nể gì thì trên thực tế các vị Đường chủ, Hương chủ muốn nghe theo sự sai khiến của Cửu đương gia. Dù sao thì đối phương đến giờ cũng chưa quá tay cũng chưa làm gì khiến họ thất vọng cả.

- Khụ khụ!

Tam đương gia Đỗ Ba Lạt giống như bị cảm phong hàn, lớn tiếng ho khan.

- Khừ, khừ!

Trong cổ của Ngũ đương gia Hắc Lão Đao cũng hình có đờm chưa nhuận.

Trương Kim Xưng rất nhạy bén, rất nhanh ông phát hiện ra không khí trong quân trướng có sự khác thường. Khẽ cười cười, ông thấp giọng bổ sung:

- Nếu ngươi muốn tự tay giết Phùng Hiếu Từ để giải hận thì hãy để mọi người theo ngươi. Máu của Vương huynh đệ không thể chảy vô ích được, giết Phùng Hiếu Từ cũng là để cho người ta thấy được sự lợi hại của chúng ta!

- Giết Phùng Hiếu Từ, Nhị Mao cũng không sống được rồi.

Trình Danh Chân nhếch miệng cười khổ, rồi vươn người đứng dậy:

- Đại đương gia quyết đoán chính xác, chúng ta rút vào trong đầm càng sớm càng tốt.

- Ngươi yên tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng tính khoản nợ này với Vệ Văn Thăng.

Trương Kim Xưng tươi cười, nháy mắt vỗ vai cam đoan với Trình Danh Chấn.

- Sớm muộn gì...

Trình Danh Chấn thầm thở dài, thấp giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.