Chương trước
Chương sau
Huynh đệ Trương gia quân thích nhất là lôi đám quan lại xưa nay tác oai tác quái ra công đường nhục nhã một phen, việc này thậm chí còn thích hơn cả tiền bạc và nữ nhân. Không đợi hai vị đường chủ đại nhân tranh luận xong ai làm quan lão gia, ai làm bộ đầu chưởng quản hình phạt; đám thủ hạ đã dạ ran một tiếng, cười lớn đi ra chuẩn bị. Ước chừng khoảng một khắc sau(khoảng mười lắm phút),trên đại đường vang lên hồi trống lớn thúc dục, vài tên thân binh ăn uống no say đổi bộ y phục nha dịch, tay cầm gậy miệng đồng thanh hô đường uy. Còn có vài tên lâu la tay chân lanh lệ đẩy mở cửa lớn nha phủ, gõ chiêng mời dân chúng thoải mái tới xem.

Thi thể nơi đầu đường còn chưa kịp xử lý sạch, lúc này làm gì có ai gan lớn dám tới xem đám giặc cỏ giả thần giả quỷ. Chiêng trống vang lên một lúc lâu mà không mời được người tới xem náo nhiệt, ngược lại mấy tên lưu lạc nghĩa khí vừa rồi cả gan cầu tình cho Trương Văn Kỳ liều mạng ăn thêm vài roi cũng muốn cầu xin vị sơn đại vương vừa mới tới.

- Để bọn chúng quỳ hết ngoài cửa, để bọn chúng nhìn xem tên cẩu quan mà bọn chúng đang cầu xin có đức hạnh gì!

Vương Nhị Mao tức giận đập mạnh búa gỗ trên công đường, cao giọng quát. Khỏi phải nói, hắn mặc vào áo quan quận trưởng thoạt nhìn có vài phần văn nhã, ngay cả chòm râu mới mọc ra trên mặt cũng mềm hơn rất nhiều, tiện tay vuốt vuốt tăng thêm ba phần hào hoa phong nhã.

Uy... Uy...Uy... Ngô...Ngô...Ngô!

Đám thân binh làm nha dịch tạm thời đồng thanh hô lớn.

Trong tiếng đường uy, Viên Thủ Tự cùng đám lâu la thủ hạ đẩy đám bách tính trước đó cầu xin thay cho Trương Văn Kỳ ra phía trước công đường, một đám ai nấy quỳ xuống đầu dính sát trên mặt tuyết.

- Áp giải thuộc hạ, phụ tá của cẩu quan ra đây, miễn cho việc sau lần này còn có kẻ gây rối!

Vương Nhị Mao lại gõ búa, lớn tiếng ra lệnh.

Đám lâu la bên dưới nghe xong lập tức ba chân bốn cẳng đẩy lên một đám quan viên lớn nhỏ sa lưới của Lê Dương thành. Mỗi kẻ bị đạp vài cước ở chỗ khủy chân bắt buộc bọn họ quỳ thành ba hàng bên ngoài sảnh đường.

Có một vài tên quan văn phò tá lá gan bé, lập tức quỳ rạp xuống đất khóc lóc cầu xin. Một vài tên quan tự biết hôm nay khó có thể may mắn tránh thoát, cho nên nhìn lên phía trên há miệng chửi bới:

- Cho lão tử chết thống khoái đi, đừng giày vò người ta. Nếu không đợi đến khi lão tử xuống tới địa phủ cũng sẽ trở lại tìm các ngươi tính sổ!

Trong tiếng khóc lóc, tiếng chửi bới một tên quan văn lặng thinh không nói hiện ra hết sức bắt mắt. Nhìn qua tuổi tác, hắn khoảng trên dưới bốn mươi nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù trên mặc bị bầm tím nhưng vẫn lộ ra vẻ phiêu dật xuất trần.

- Dẫn tên mặc cẩm bào vào trước!

Vương Nhị Mao mắt rất tốt, biết rằng kẻ giữ im lặng kia nhất định là một nhân vật lớn, tươi cười hạ lệnh.

Vài tên 'nha dịch' dạ một tiếng, bước tới nhấc tên quan văn lên kéo tới trước đá quỳ. Tên quan văn nọ cũng không phản kháng, muốn đi thì đi, muốn quỳ là quỳ, chỉ là từ đầu đến cuối đầu cổ đều thẳng tắp, chưa từng cúi lấy một lần.

Nhìn thấy đối phương trấn định như vậy, trong lòng Vương Nhị Mao nổi lên vài phần kính trọng:

- Ngươi chính là Trương Văn Kỳ?

Hắn hắng giọng, khách khí hỏi.

- Chính là bản quan!

Trương Văn Kỳ cười nhạt, lớn tiếng đáp.

- Ngươi biết tội của mình chưa?

Vương Nhị Mao học theo bộ dáng của Lâm huyện lệnh năm xưa, cười mị mị nói với đối phương.

Nếu như đối phương tự nhận biết tội, tự nhiên hắn có thể thuận theo lời nói đó bức bách đối phương tự làm nhục chính mình. Nếu như đối phương dám nói vô tội, hắn càng có thể phát huy quan uy, ra lệnh cho đám 'sai dịch' dùng đòn roi ép cung. Dù sao chỉ cần lên tới trên công đường, muốn định tội gì là phụ thuộc vào tâm trạng của kẻ đang ngồi bên trên. Còn về phần kẻ đang quỳ bên dưới, số mệnh từ nay không thể làm chủ được nữa.

Nhưng sự việc phát triển không như sự sắp xếp của hắn. Trương Văn Kỳ lại cười nhạt, ngẩng cao đầu đưa ra câu hỏi:

- Đại nhân bên trên hỏi tôi biết tội hay chưa? Nhưng Trương mỗ muốn biết, án chiếu theo quy củ của quý quân, thế nào là có tội, thế nào là không có tội? Muốn Trương mỗ nhận tội, ít ra trong tay đại nhân phải có bộ luật Trương mỗ mới có thể thừa nhận một trong số tội danh ghi trong đó. Nếu như trong tay đại nhân ngay cả luật lệ cũng không có, chẳng phải muốn Trương mỗ nhận tội nhưng lại không có tội gì để nhận sao?

- Ngươi!

Vương Nhị Mao bị hắn vặn hỏi trợn tròn mắt, phải một lúc lâu sau mới ý thức được trong tay mình còn có một cái búa gỗ xử án.

- Cạch!

Gõ một cái xuống bàn án, lớn tiếng quát:

- Còn dám mạnh miệng, chẳng lẽ ngươi muốn ăn đòn sao? Người đâu, trước tiên đánh hắn hai mươi gậy cho ta!

- Uy...Uy...Uy..., Ngô...Ngô...Ngô

Đám thân binh tạm thời mặc áo nha dịch lại bắt đầu hô đường uy, nhưng rõ ràng trong thanh âm khuyết thiếu sức mạnh. Trương trư bì dẫn theo người đi lên kéo Trương Văn Kỳ nằm sấp xuống, dùng gậy to bản hung hăng đánh cho một trận. Đánh cho đối phương nở hoa lúc này mới một lần nữa dựng lên bắt quỳ xuống; nhưng không ngờ Trương Văn Kỳ vẫn như cũ mặt mày tươi cười, dường như trận đòn mới vừa rồi không phải đánh lên người hắn.

- Ngươi có bằng lòng nhận tội?

Vương Nhị Mao học đủ uy phong của Lâm huyện lệnh, tiếp tục vỗ án.

- Đại nhân muốn tôi nhận tội gì?

Quận thủ Trương Văn Kỳ máu tươi nhuộm đỏ hai bắp đùi nhưng đầu vẫn ngẩng cao.

- Luật của đại nhân ở đâu? Chẳng lẽ đại nhân kéo tôi lên đây chỉ vì đánh cho nhận tội sao? Như vậy, đại nhân khác gì những tên cẩu quan khác? So với những đồng liêu khác của Trương mỗ đã chết dưới đao đại nhân rốt cuộc có gì khác nhau?

Vài câu hỏi chính nghĩa nghiêm túc, đô úy giáo úy đầy sảnh không một kẻ nào có thể thản nhiên đối diện. Trong lòng Vương Nhị Mao nín nhịn một bụng lửa giận nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Văn Kỳ, cắn răng cãi bướng:

- Ta tuyệt không tin ngươi chưa từng tham lam ăn hối lộ, bẻ cong luật pháp. Thành Lê Dương là cất giữ lương thực trọng yếu, ngươi trong coi lương thực không tham ô chẳng khác nào bắt con mèo trong chừng rổ cá không được há miệng?!

- Đúng, sớm nhận tội đi, tránh khỏi bị nỗi đau da thịt!

Đám lâu la đóng giả thành nha dịch ồn ào phụ họa. Trước khi bọn họ tạo phản từng gặp quan lại, gần như không một kẻ nào không tham ô. Tên Trương Văn Kỳ trước mắt này nhìn qua tuy rằng có vẻ giống người tốt nhưng quan trường Đại Tùy đen như mực, người tốt làm sao có thể sống sót được?

Trương Văn Kỳ nhún vai, không thèm để ý tới đám người ầm ĩ:

- Bổn quan mới đến nhậm chức còn chưa được một năm, năm ngoái thành này từng trải qua hai lần đổi chủ, trước khi bản quan được bổ nhiệm kho phủ gần như trống không. Nơi nào còn tiền cho bản quan tham ô! Còn về lương thực, trộm cắp quân lương là tội diệt tộc, bản quan nhát gan nào dám làm việc đó!

- Ngươi chưa từng tham ô? Chưa từng nhận hối lộ?

Vương Nhị Mao giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, trợn tròn mắt truy hỏi. Ngay cả bên phía Trương Kim Xưng, các đường chủ trại chủ còn phải 'hiếu kính' với các hộ lớn trong đầm, đám thuộc hạ cũng cho rằng đó là hành động thiên kinh địa nghĩa, không có gì đáng trách. Tên cẩu quan trước mắt này lại tự nhận thanh liêm, đây chẳng phải là 'con gà' to nhất trong thiên hạ này sao?

- Bản quan chưa từng tham ô, hơn nữa còn chưa từng định tội oan uổng cho một người tốt nào. Ngươi có thể tùy tiện hỏi bất kỳ người nào trong thành, nếu có người đứng ra tố cáo, bản quan quyết không phản kháng!

Trương Văn Kỳ lại cười, vô cùng tự tin trả lời.

- Đại vương, Trương lão gia là một vị quan tốt đấy!

Đám người rãnh rỗi quỳ bên ngoài liên tục dập đầu, đồng thanh kêu oan cho Trương Văn Kỳ.

- Đại vương, mỗi lời Trương đại nhân nói đều là lời thật. Ngài muốn giết cứ giết nhưng không được bôi nhọ thanh danh của Trương đại nhân!

Đám người phò tá mới vừa rồi còn khóc lóc van xin cũng ngẩng đầu lên, ồn ào làm chứng cho Trương Văn Kỳ.

Lần này Vương Nhị Mao càng thêm khó khăn. Trước đây Trương Kim Xưng hạ thành trấn bắt lấy quan lại, vô luận là lớn hay nhỏ cứ lấy tham ô hối lội mà định tội, tên nào tên nấy chết cũng không đền hết tội. Chỉ bằng vào việc thẩm vấn đám quan lại tham ô đó thanh danh của Trương gia quân chuyển biến cực tốt khắp vùng phía nam Hà Bắc. Có một ít dân chúng không biết chuyện trước đây thậm chí còn cho rằng Cự Lộc trạch là một đám nghĩa tặc, có thể tùy thời thay bọn họ chủ trì công đạo!

Tiếp tục hỏi tiếp cũng chỉ có một chiêu duy nhất: Đánh đòn ép cung. Như vậy chẳng những sẽ ảnh hưởng cực lớn tới hình tượng chính nghĩa mà Trương gia quân vất vả lắm mới tạo dựng được, cũng ứng với câu hỏi ngược lúc nãy của Trương Văn Kỳ, rốt cuộc làm như vậy có khác gì đám quan lại Đại Tùy đã bị bọn họ giết chết trước đây?

Nghĩ tới điều này, Vương Nhị Mao trong lòng buồn bực. Vỗ mạnh xuống bàn, cắt đứt tiếng kêu oan bên ngoài:

- Đều ngậm miệng hết cả lại cho ta. Nếu lão tử hôm nay đánh hạ Lê Dương, phàm là quan của Đại Tùy triều đều đáng bị giết. Kẻ nào cũng đừng kêu oan uổng, muốn trách chỉ trách các ngươi không nên làm quan Đại Tùy.

- Đại vương tha mạng!

- Con bà ngươi, lão tử làm quỷ cũng không tha cho ngươi!

Bên ngoài công đường, tiếng khóc lóc chửi bới lại vang lên một mảnh.

- Chẳng qua chỉ là một tên giặc cỏ!

Trương Văn Kỳ quỳ trước bàn án dường như sớm đã dự đoán được Vương Nhị Mao sẽ có thái độ này, cười lạnh buông lời bình. Giãy dụa vài lần không thể đứng dậy được, dứt khoát ngã lăn ra đất, cười lạnh lăn ra ngoài cửa.

- Chẳng qua chỉ là một tên giặc cỏ! Giả bộ đại nhân vật này kia!

Mấy tên tư lại quỳ bên ngoài công đường nhổ nước miếng xuống đất, ngẩng cao đầu lên nhìn, mặt đầy vẻ khinh thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.