Tập kích một cái doanh trại trống không, tù binh duy nhất đã tự sát. Điều này, đám quan viên của quận Vũ Dương ai nấy nhìn nhau choáng váng.
- Làm sao có thể, làm sao có thể?
Có kẻ không cam lòng chấp nhận sự thật, dẫm chân trên mặt tuyết đi qua đi lại.
- Trương quận trưởng, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Có kẻ tầm mắt bắt đầu nhìn xa một chút, khóc lóc ầm ĩ. Vương tặc Nhị Mao không biết đã chạy được bao nhiêu ngày? Không khéo Lê Dương thành đã cắm đầy cờ chữ Trương rồi cũng nên! Phải làm sao bây giờ? Lê Dương vừa mất, quân tâm Hữu vũ hầu tất loạn. Nếu Hữu vũ hầu chiến bại cả vùng phía nam Hà Bắc từ đây Trương Kim Xưng mặc sức hoành hành!
- Nếu như Trượng quận trưởng điều dân đinh một mực thủ thành thì sao?
Trữ Vạn Quân gấp đến độ sắp nổi điên, giả thiết nào cũng cám nghĩ tới:
- Lê Dương thành cao như vậy, trong tay Vương tặc chỉ có ngàn thuộc hạ. Chỉ cần Trương quân trưởng có thể phòng bị một chút...
- Trương quận trưởng phòng bị trước?
Huyện trưởng Quý Hương Ngụy Đức Thâm không quen nhìn sắc mặt như cha mẹ chết của đám đồng liêu, nhún vai hỏi ngược:
- Chúng ta gần như vậy mà không phát hiện ra hành động của Vương tặc. Trương quẩn trưởng cách nơi này gần hai trăm dặm, chẳng lẽ có thể thấy rõ hơn chúng ta? Nếu ta là Vương tặc nhất định sẽ không quang minh chánh đại công thành. Trước tiên phái người trà trộn vào trong thành, nửa đêm giết người phóng hỏa...
Nghe xong mấy lời này, một chút hi vọng trong lòng Trữ Vạn Quân lập tức tắt ngấm, không giữ nổi bình tĩnh chỉ tay vào mặt Ngụy Đức Thâm há miệng chửi ầm lên:
- Ngươi, rốt cuộc ngươi ở phe nào? Lê Dương thành bị phá, họ Ngụy nhà ngươi có thể sống yên ổn qua ngày sao?!
- Ta chỉ nói đúng sự thật thôi.
Ngụy Đức Thâm một lần nữa nhún vai, khinh thường tranh cãi với đám người đã mất lý trí. Xoay đầu đi, ánh mắt hướng về phía Hành quân sử Ngụy Trưng:
- Huyền Thành lão đệ, kế sách bây giờ ngươi xem chúng ta nên làm thế nào?
Tuy rằng Ngụy Trưng nổi tiếng tấm mắt nhìn xa trông rộng nhưng dù sao cũng không phải là võ tướng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được chủ ý nào cao minh; chỉ đành mạnh mẽ áp chế sự bối rối trong lòng xuống, thấp giọng thương lượng với mọi người:
- Dưới trướng Trương Văn Kỳ chẳng có bao nhiêu người, Lê Dương sợ rằng khó giữ. Kế sách hiện giờ, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp tận lực bảo vệ Hữu vũ hầu có thể toàn thân thối lui. Chỉ cần Phùng lão tướng quân còn sống lui về là có thể thu thập tàn cục, sau này tìm Trương tặc tính sổ sau. Nếu như Phùng lão tướng quân thu được tin tức Lê Dương đã mất chắc chắn quân tình đại loạn...
- Vậy chẳng phải chúng ta gặp xui xẻo rồi sao!
Trữ Vạn Quân gấp tới độ mắt mũi méo xệch. Suy nghĩ của hắn và tính toán của Ngụy Trưng có đôi chút sai khác. Theo sự phân chia khu vực quản lý thì Lê Dương thành thuộc về phạm vi trách nhiệm của hai người Phùng Hiếu Từ và Trương Văn Kỳ, cho nên chỉ cần Phùng Hiếu Từ còn sống triều đình sẽ không tùy tiện bắt kẻ khác gánh vác. Nhưng vạn nhất sau khi Phùng Hiếu Từ nghe được tin tức Lê Dương gặp phải công kích nhịn không được, không cẩn thận bị tặc nhân chém đầu; ra mặt gánh tội sẽ đổi thành kẻ khác. Đến khi đó quận trưởng Vũ Dương quận Nguyên Bảo Tàng khó tránh khỏi tội thấy chết mà không cứu, đám văn võ phụ tá của Vũ Dương quận sợ rằng cũng theo đó mà bị liên lụy.
Là một viên võ tướng, Ngụy Đức Thâm bình tĩnh hơn đám quan văn Trữ Vạn Quân rất nhiều, nhưng những lời nói phát ra từ miệng hắn lại khiến cho người ta rơi vào hầm băng:
- Việc này sợ rằng khó dấu được Phùng lão tướng quân. Nếu ta là Trương Kim Xưng, cho dù đánh hạ được Lê Dương hay không đều sẽ đem tin tức rải ra bên ngoài để làm loạn quân tâm Hữu vũ hầu. Hơn nữa, một khi Lê Dương thất thủ, việc cung ứng lương thảo cho quân Hữu vũ hầu tất nhiên bị cắt đứt. Khi đó không cần ai nói Phùng Hiếu Từ cũng có thể đoán ra được đường lui của ông ta đã bị người chặt đứt!
- Ngươi...!!!
Trữ Vạn Quân trợn trừng mắt nhìn Ngụy Đức Thâm, lửa giận bốc cao vạn trượng. Nếu không phải e sợ đối phương võ nghệ cao minh hơn mình rất nhiều lần, quả thực hận không thể lập tức đẩy tên họ Ngụy vào đống lửa cho chết cháy. Ngụy Đức Thâm vốn không hòa thuận với hắn, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái xem như đáp lẽ, thấp giọng quở trách:
- Ty chức nào dám đắc tội với Trữ chủ bộ? Nhớ lại năm ngày trước, ty chức từng tính toán dẫn binh qua sông thăm dò, là kẻ nào thu lại ấn tín không chịu giao lương thảo khí giới cho ty chức, mới đưa đến thất bại của ngày hôm nay?
- Tên họ Ngụy kia, ngươi đừng ép người quá đáng!
Trữ Vạn Quân hoàn toàn đánh mất lý trí, giương nanh múa vuốt xông lên. Đám đồng liêu sợ hắn chịu thiệt vội vàng ôm chặt lấy ngăn lại:
- Trữ chủ bộ, Trữ chủ bộ bớt giận. Ngụy đại nhân chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chúng ta đều là đồng liêu cùng vào sinh ra tử, hắn sao có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu một mình ngài chứ?!
- Vậy cũng không hẳn. Ngụy mỗ là kẻ vũ phu, thích ăn ngay nói thẳng!
Ngụy Đức Thâm không chút cảm kích, bĩu môi cười lạnh.
Trữ Vạn Quân nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Ngụy Đức Thâm 'lời hay ý đẹp' liên tục phun ra. Nếu như Ngụy Đức Thâm kiên trì báo cáo chuyện này lên, họ Trữ sẽ là kẻ được lựa chọn đầu tiên đi gánh trách nhiệm. Mấy tên đồng liêu bên cạnh hiện tại đều nói cùng sinh cùng tử nhưng đến khi đó chắc chắn sẽ ở sau lưng đá thêm vài cước, cầu mong rửa sạch sẽ tội trạng trên thân mình.
Đám quận binh không biết giữa các vị đại nhân đang xảy ra tranh chấp chuyện gì, nghe tiếng chửi bới ai nấy kinh ngạc tập trung nhìn lại. Thật sự không có mặt mũi theo Trữ chủ bộ chửi người, Hành quân trưởng sử Ngụy Trưng vội vàng đi tới trước mặt hắn, tươi cười giải hòa:
- Trữ bộ chủ bình tĩnh chớ nóng vội, Ngụy huyện thừa cũng bớt đi vài câu tranh cãi. Miệng nói lời cay độc để giải quyết được vấn đề gì, kế sách lúc này chúng ta chỉ có thể xem ngựa chết là ngựa sống để chữa trị...
- Chữa thế nào?
Trữ Vạn Quân nghe ra được vài phần hi vọng từ lời nói của Ngụy Trưng, ngừng chửi bới, hít thở dồn dập hỏi.
Từ bản chất mà nói, hắn không phải là một người ác, chỉ là ánh mắt thiển cận lại không hòa hợp với đám vũ phu Ngụy Đức Thâm mà thôi. Là đồng liêu với nhau, Ngụy Trưng cũng không thật sự nhẫn tâm nhìn mọi người đẩy Trữ Vạn Quân làm tế phẩm đưa lên bàn thờ, đặt mình vào vị trí của kẻ khác thay đối phương suy nghĩ, thấp giọng bổ sung:
- Mọi người dù trốn tránh thế nào sợ rằng trách nhiệm này cũng không thể tránh thoát. Chỉ là kẻ nào gánh vác nhiều, kẻ nào gánh vác ít mà thôi. So với việc ở đây chỉ trích lẫn nhau còn không bằng thừa dịp tin tức chưa được lan ra, nghĩ biện pháp cứu chữa!
- Ngươi nói thật dễ dàng, rốt cuộc là cứu thế nào?
Đám đồng lưu không giữ nổi bình tĩnh, ồn ào truy vấn.
- Việc này phải từ từ tính toán, không thể tùy ý vội vàng!
Ngụy Trưng liếc nhìn đám người, thanh âm đề cao lên vài phần:
- Mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực làm tốt việc này, hơn nữa, chỉ sợ phải trả một cái giá rất lớn!
- Nếu Huyền Thành có kế sách hay cứ việc nói thẳng. Ngụy mỗ cần làm gì, quyết không hàm hồ!
Ngụy Đức Thâm tiến lên trước nửa bước, đủ động biểu đạt thái độ:
- Mấy lời vừa nãy đều là mấy câu nói lung tung lúc nóng nảy. Trữ bộ chủ không nên suy nghĩ nhiều, Ngụy mỗ nào phải kẻ bỏ đá xuống giếng?!
Thấy Ngụy Đức Thâm chủ động nhượng bộ, Trữ Vạn Quân vốn không chiếm được phần lý cũng vội vàng theo đó xuống thang. Ngụy huyện thừa trượng nghĩa, Trữ mỗ nghi tạc trong lòng! Vạn nhất triều đình nhất định muốn truy cứu, xin các vị cứ yên tâm, thuộc về trách nhiệm của Trữ mỗ quyết không đùn đẩy. Dù sao cùng lắm cũng chỉ là chết mà thôi, lấy cái chết của Trữ mỗ đổi lấy bình an cho mọi người. Trữ mỗ chết cũng đáng!
Lời này nói ra nghe như là với dặn dò cuối cùng trước khi chết, người nghe ai nấy lòng buồn bã. Có kẻ xưa nay quan hệ sâu đậm với Trữ Vạn Quân đã rơi lệ, buồn bã đáp:
- Chúng ta một lòng bảo vệ địa phương, không ngờ kết quả lại biến thành tội nhân. Bổng lộc của Đại Tùy không ăn cũng vậy thôi!
- Đúng, không ăn cũng thế. Mọi người cùng chung tiến lui, nhất định có thể giữ Trử chủ bộ an toàn!
Mấy tên phụ tá khác nghe vậy lòng từ bi nổi lên, mồm miệng ồn ào góp vào.
Nhìn bộ dạng tìm đến cái chết của mọi người, Ngụy Trưng tức giận khóc cười không xong.
- Ha ha, không nghiêm trọng đến vậy đâu. Cho dù triều đình nhận được tin tức cũng là chuyện của một tháng sau đó. Các vị huynh đệ đều đang nhìn về phía này, chúng ta ngàn vạn lần đừng tự làm loạn quân tâm!
Lúc này Vũ Dương quận mới nhớ tới các huynh đệ xung quanh, liếc nhìn xung quanh mặt bỏ bừng. Ngụy Đức Thâm không muốn mọi người tiếp tục mất mặt trước mắt bao người, tiếp lời Ngụy Trưng thấp giọng đề nghị:
- Trước tiên chúng ta cần dẫn các huynh đệ trở về doanh sắp xếp xong xuôi có việc gì về quân trướng tiếp tục thương nghị. Các huynh đệ nghỉ ngơi tốt mới có thể thay chúng ta liều mạng!
- Lời này có lý!
Trữ Vạn Quân hiếm khi đồng ý với ý kiến của Ngụy Đức Thâm, thấp giọng phụ họa. Nói xong hắn miễn cưỡng giữ vững tinh thần cùng Ngụy Trưng, Ngụy Đức Thâm, ba người phân công nhau chỉnh đốn binh lính, tấu vang khải hoàn chầm chậm lùi về mạn đông Chương Thủy. Đợi đến khi các huynh đệ dưới trướng trở về doanh nghỉ ngơi hết, bọn họ mới lê thân thể mệt mỏi đi vào trung quân cùng với đồng liêu thương nghị đối sách tiếp theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]