Tuyết đầu mùa đổ xuống cả một đêm.
Hoa tuyết trắng muốt chầm chậm đông kết lại máu người trên mặt đất, chầm chậm che lấp đi, chầm chậm phủ một lớp trắng muốt. Mùa đông Bắc quốc đến nhanh, trong gió tuyết chó hoang và quạ khoang đều biến mất không dấu tích. Trời đất mênh mông ngổn ngang thi thể quan quân và giặc cỏ, khi còn sống bọn họ là cừu địch bất động đái thiên nhưng sau khi chết đi lại ôm chặt lấy nhau, tay chân nắm lấy nhau giống như huynh đệ.
Bọn họ quả thực là huynh đệ. Sau khi bỏ đi áo giáp trên người, ngươi thậm chí không cách nào phân biệt được ai là quan quân, ai là giặc cỏ. Vợ con lớn nhỏ trong nhà đều trải qua cuộc sống cơ khổ, ăn không đủ no, vì đổi lại một khẩu lương nuôi sống người nhà mà không thể không cầm đao lên. Cùng một màu da, cùng một khuôn mặt, thậm chí ngay cả vết chai trong lòng bàn tay cũng giống hệt nhau, nếu như đổi lại là thời thái bình có lẽ bọn họ còn có thể thả cái cuốc xuống, ôm theo vò rượu qua lại với nhau, sau khi trận say sưa lại có thể đính hôn cho con gái trong nhà.
Mà hiện tại, bọn họ chỉ có thể lấy đao vung về phía nhau, chém đầu của đối phương xuống, không phải ngươi chết thì ta vong.
- Chúng ta vốn không thù không oán, hà cớ gì không cho nhau một con đường sống?
Sáng sớm ngày thứ hai Phùng Hiếu Từ lại nhận được một bức thư từ Trình Danh Chấn thay Trương Kim Xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486022/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.