Trình Danh Chấn im lặng không nói, chỉ mỉm cười gật đầu. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, đây là Trương Kim Xưng lo sợ mất hết thể diện từ đó về sau không cách nào tranh đoạt với Cao Sĩ Đạt. Quy củ của Lục lâm đ*o là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nắm tay ai cứng, miệng lưỡi sắc bén thì kẻ đó là Tổng biểu bả tử chân chính; lục lâm lệnh, quần hùng đồng cử vân vân đều là mấy thứ lặt vặt không đáng nói. Cho nên trước mắt trận này chỉ có thể thắng không thể bại, thậm chí cho dù tổn thất cực lớn cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị trên giang hồ của Đầm Cự Lộc thậm chí cả bản thân.
Trương Kim Xưng nhìn thấy trên mặt Trình Danh Chấn tràn ngập tự tin, tâm tình thoáng bình tĩnh trở lại, tươi cười nói tiếp:
- Ngươi buông tay đánh một trận, bất kể là thắng hay thua đều có ta vị đại đương gia này chống đỡ cho ngươi. Chúng ta vốn là một đám dân nghèo, thua trận cùng lắm thì lui về Đầm Cự Lộc mà thôi, chân trần không sợ mang giày, cùng lắm thì nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, chúng ta làm lại từ đầu!
- Đại đương gia nói đúng, chúng ta không thể thua, Phùng Hiếu Từ cũng không thể thua!
Trình Danh Chấn mỉm cười, thấp giọng phụ họa.
- Uhm, đúng là cái lý này!
Trương Kim Xưng gật đầu, tiếp tục nói:
- Ngươi sai kỵ binh tới Thanh Chương, nhân số có ít không. Mặc dù huynh đệ kỵ binh kẻ nào kẻ nấy đều giỏi giang cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486006/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.