Chương trước
Chương sau
Chính lúc không còn kế nào khả thi, rèm cửa bị đẩy nhẹ ra ở giữa, Chu Ninh hai tay đang bưng một chén canh, rón rén đi vào.

- Đằng trước vẫn đang náo nhiệt, tỷ tỷ ăn trước vài thứ cho ấm bụng đi. Đoán chừng một chốc, cô gia căn bản không thể thoát thân!

Khuôn mặt nhẹ nhàng tươi cười, nàng hướng về phía các nữ binh gật gật đầu, sau đó đi đến trước giường cưới, thấp giọng khuyên nhủ.

Từ sang đến giờ chưa có chút gì vào bụng, Đỗ Quyên thật là có chút đói bụng. Bất chấp các nữ binh đang vui đùa ầm ĩ, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào bát canh nóng trước mặt hỏi:

- Này, ta được phép ăn một chút trước sao? Có cái gì không tốt không?

- Nào có chú ý nhiều vậy. Tân nương ngồi trên giường, người nào không phải là do thân tỷ muội vụng trộm nhét chút điểm tâm ăn?

Nhanh mồm nhanh miệng Hồng Lăng lập tức lớn tiếng đáp lại:

- Tỷ tỷ ăn hết đi, chúng ta trông chừng ở cửa. Không để cho bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy là được!

Nếu không có ai chú ý, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hạnh phúc sau này, Đỗ Quyên liền không khách khí, mỉm cười nhìn Chu Ninh đầy cảm kích, nhận lấy bát cơm, ăn hết sạch.

- Tỷ tỷ…

Thấy Đỗ Quyên ăn ngon như vậy, Chu Ninh hơi sững sờ, thấp giọng hô.

- Làm sao!

Đỗ Quyên ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái đầy mê hoặc. Tiều nha đầu từ lúc bị đưa đến Cẩm Tự doanh về sau, đi đường luôn dựa vào chân tường mà đi, rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác. Nhưng hôm nay không biết vì chuyện gì đột nhiên trở nên sáng sủa, trên mặt vẫn nở một nụ cười thản nhiên.

- Không, không có gì!

Bị Đỗ Quyên nhìn xem có chút hoàng hốt, Chu Ninh cúi đầu xuống, giọng run run đáp lại:

- Tỷ tỷ ăn từ từ, canh hơi nóng.

- Không sao, ngươi là một cô nương rất cẩn thận!

Đỗ Quyên đĩnh đạc trả lời một câu, rồi tiếp tục ăn. Không thể không thừa nhận cô gái xuất thân từ gia đình giàu có là một người thận trọng khéo tay, có thể nghĩ tới tân nương tử sẽ bị đói, mà chủ động chuẩn bị thức ăn.

- Mấy ngày nay, tỷ tỷ che chở cho, nô tỳ vẫn chưa có cơ hội báo đáp!

Cười lắc lắc đầu, Chu Ninh thấp giọng đáp lại:

- Tỷ tỷ từ từ ăn, ta đi ra phía trước, có thể giúp đỡ mọi người một chút!

Dứt lời, ngẳng đầu lên liếc nhìn chữ hỷ trên màn lụa, vẫn là dựa vào chân tường, rón rén đi ra.

- Ta cũng đi thăm dò xem, cô gia bao lâu thì có thể trở về!

Thấy Đỗ Quyên nói như vậy, Hồng Lăng trong bụng cảm thấy bực bội liền tìm một cái cớ để ra ngoài, thấp giọng hướng Đỗ Quyên xin phép.

- Các ngươi cũng đi xuống bếp tìm ít thức ăn ăn đi, ta ăn xong rồi!

Đỗ Quyên giao bát cơm trống trơn ra, mang theo vài phần ủ rũ đáp lại.

Chúng nữ binh thương chủ soái, thấy Đỗ Quyên trong lúc nói chuyện mí mắt chỉ trực chạm vào nhau, vội vàng đem chăn đệm chuyển tới chất sau lưng nàng, để nàng dựa vào. Sau đó đưa mắt nhìn nhau ra ý, lui hướng về phía ngoài cửa.

Ngoài cửa chơi đoán số hành lệnh âm thanh rất náo nhiệt. Hách Lão Đao được đề cử thay mặt nhà mẹ đẻ Đỗ Quyên, mà tự cảm giác quá lớn. Hôm nay lại dựa vào tặng cho Trình Danh Trấn bảo cung nên uy phong bát diện, đang cầm lấy bình rượu khuyên hết cái này, khuyên hết cái kia, không bỏ qua thứ gì.

Lúc này Trương Kim Xưng ngược lại thành người điềm đạm, chắc chắn, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, và đích thân đến mời rượu các hào kiệt, trêu đùa mấy câu, đối ẩm mấy chung, trong ngoài đều lộ ra phong cách quý phái. Vương Ma Tử hận con của mình không ở bên, vừa không thấy nó cưới vợ, lại không được tự tay ôm tôn tử, bị tiệc rượu khuấy động nỗi lòng, sớm say đến đi lại tập tễnh. Lại đấu rượu với Cao Khai Đạo, một chiếc đúng một chiêc, quyết không đồng ý người phía sau.

- Vương huynh lớn tuổi hơn ta, nửa bát đối với một chén là được!

Cao Khai Đạo là người rất biết thông cảm, biết Vương mà tử đã uống nhiều, cười khuyên bảo.

Tiết Tụng tự bản thân hiểu rõ nhất, huynh đệ đúng là đức hạnh, cười lắc đầu chế nhạo:

- Hắn à, lần này ra huyết, không uống đủ không chịu dừng đâu. Các ngươi đừng động tới hắn, dù sao doanh trại của hắn cách chỗ này vài bước, cùng lắm thì đêm nay phái người nâng hắn về!

- Phì!

Vương Ma Tử vượt qua Tiết Tụng liếc mắt một cái, quyết không chịu thua:

- Này Đầm Cự Lộc tại sao lão tử không thể ở đây? Cửu đương gia hiện giờ cho dù có cứng rắn cũng không dám đuổi lão tử đi!

- Đúng, đúng, uống nhiều quá thì ngươi ở lại đây. Để Cửu đương gia tìm thêm cho ngươi hai đại mỹ nữ, một tả một hữu hầu hạ!

Tiết tụng cười đáp lại.

- Thiên hạ lục lâm là một nhà! Vương huynh như vậy, cũng là người có tài có chí!

Ngồi bên cạnh Cao Khai Đạo là một người có năm sợi râu rài nho nhã điềm tĩnh, sợ đoàn người nói tiếp xấu hổ, cười giải vây cho Vương Ma Tử.

Lời nói ấy rất khéo, vừa giữ thể diện cho mọi người Đầm Cự Lộc, lại kéo quan hệ giữa mọi người gần lại, Tiết Tụng đưa mắt nhìn sang người này nói:

- Phòng huynh nói đúng, thiên hạ lục lâm là một nhà. Ngày sau mọi người cùng nhau chống đỡ địch, kính xin Phòng huynh vui lòng chỉ bảo.

- Có Trương Đại Dương Gia và chư vị huynh đệ, Chưa đến lượt Phòng ta mù quáng lẫn vào. Làm như thế nào để đoàn người có lợi, Phòng mỗ tán thành như thế! Hiện giờ Dương Quảng thất đức, Đại Tùy vận số đã hết. Chỉ đợi chân mệnh thiên tử xuất hiện, chúng ta hiệp lực giúp đỡ, nhất định có thể xây dựng lại thời đại hưng thịnh!

Người họ Phòng kia chắp tay khiêm tốn với hào kiệt, lời nói trật tự rõ ràng.

- Ngạn Tảo huynh nói đúng, Đại Tùy thiên tử vô đạo, ta vì mạng sống không thể không tạo phản. Ngày sau nếu có minh chủ xuất hiện, ta nguyện theo bảo vệ hắn, nói không chừng có thể kiếm cái chức khai quốc công thần!

Tặc vương Cấp quận Vương Đức Nhân vẫn không có cơ hội thể hiện, tới lúc này cuối cùng đã bắt được câu chuyện, giành nói trước.

Nhị Đương gia Tiết Tụng là người xưa nay tỉnh táo, lúc trước nghe được Phòng Tảo Ngạn mở miệng nói ra chân mệnh thiên tử như thế nào, cảm giác được người này đúng là không tâm phục Trương Kim Xưng. Lúc này nghe được Vương Đức Nhân đi theo gây ồn ào, long mi nhướng lên phía trước cười lạnh hỏi:

- Không biết thiên tử thánh minh ở nơi nào? Làm sao ta tìm được hắn? bọn ta hôm nay có duyên gặp nhau, vốn là nương ông trời khiến Thanh Long tại đầm Cự Lộc xuất hiện. Mà sau này Trương Đại Đương Gia dẫn dắt đoàn người đối phó với quan quân, cũng là nên việc. Nhưng người nào giúp đỡ thiên tử đăng vị, bây giờ nói e rằng quá sớm. Ta cũng không thể học ngu phu ngu phụ, phía sau cánh cửa đóng kín làm Hoàng đế, ở nhà trong viện, bên vườn với gà vịt dê bò phong hầu phong tướng!

Trong lời nói này đã ẩn ý lời nói sắc bén rồi. Phát hiện trên bàn rượu không khí đột biến, các hào kiệt khẩn trương nâng chén che mặt, không tiếp tục làm cho Cự Lộc tức giận. Nhưng Phòng Ngạn Tảo là người dường như có phần giác ngộ, ngượng ngùng cười cười, đem âm thanh đề cao mấy phần nói:

- Nhị đương gia có thể từng nghe qua bài đồng dao Gian sơn Dương gia Lý gia ngồi chưa? Phàm chân mệnh thiên tử đến trái đất, ông trời tất sai đồng tử tới khẩu dụ ra. Chân mệnh thiên tử kỳ thật đã sớm xuất hiện, chỉ có điều chúng ta cũng không biết thôi!

Quần hùng đọc sách không nhiều lắm, nói chung đều có chút mê tín. Nghe thấy Phòng Ngạn Tảo nói được lời thề son sắt, không khỏi hơi sững sờ. Thừa dịp mọi người bị chính bản lãnh của mình hù sợ, Phòng Tảo Ngạn hắng giọng, lớn tiếng nói:

- Đào lý tử, hoàng hậu nhiễu dương châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa! Này đồng dao đó nói, đương kim Thiên tử Đại Tùy thích nhất đi Dương Châu dạo chơi, để thưởng thức hoa quỳnh không tiếc mở kênh đào, hao tài tốn của, chấn động khí hậu khác nhau ở từng khu vực. Đã bị nhân thần cộng phẫn. Cho nên ông trời đánh xuống đồng dao, ám chỉ Lý gia chúng ta…

Không đợi Phòng Ngạn Tảo nói hết lời, Cao Khai Đạo vội vã nói chen vào:

- Phòng huynh nhất định là uống nhiều quá. Thiên hạ họ Lý không có một trăm ngàn, cũng có đến tám vạn, nếu đều có thể làm Hoàng đế, chẳng phải buộc rối loạn sao!

Phòng Ngạn Tảo hoàn toàn không biết tốt xấu, rõ ràng đã thấy Trương Kim Xưng cùng huynh đệ dưới trướng ông ta đã đem tay đè tới bên hông, nhưng vẫn không dứt như cũ:

- Cũng không phải, cũng không phải. Đào lý tử, Đào lý tử, đương nhiên là Lý gia nam tử trốn hết bên ngoài. Phóng tầm mắt về phía thiên hạ, người của họ Lý mặc dù nhiều chốn hết bên ngoài, nhưng Lý gia tử quan binh Đại Tùy không bắt được, cũng chỉ có một Mật Công!

Nói Mật Công, chính là nói đến Bồ Sơn Công Lý Mật. Từ sau khi giúp đỡ Dương Huyền Cảm tạo phản thất bại, người này vẫn chạy trốn tứ phía. Dựa vào các mối giao thiệp của các bậc cha chú và bản lĩnh của bản thân, quả là khiến bộ khoái khắp thiên hạ đều không thể làm gì. Cho nên Phòng Ngạn Tảo gò ép nói Lý Mật có ông trời phù hộ, quả nhiên có thể lừa dối rất nhiều hào kiệt.

Mắt thấy mọi người vất vả khổ cực hơn mười ngày để tạo ra một cục diện tốt, cuối cùng bị Phòng Ngạn Tảo nhẹ tênh dựa vào vài câu đồng dao liền hái được quả đào. Nhị Đương gia Tiết Tụng tức giận nổi trận lôi đình. Nhưng ở nhà mình mấy tháng qua, bất kể là lúc trước “Tiềm long đằng uyên”, còn hôm nay là bắn mắt tiền bói vận, đều dựa vào mấy phần mê tín. Giờ phút này muốn dùng chính mình chỉ mâu, dùng công chính mình làm thuẫn, thật sự là thế khó xử.

- Vậy cũng không thể nói nhất định chính là Lý Mật!

Bàn về giả thần giả quỷ không ai sánh được Lục Đương gia Tôn Đà Tử. Thấy có người cố ý gây rối, lấy chân đẩy vò rượu không ra, loạng choạng đi tới.

- Cái gọi là thiên cơ khó đoán, chính là cái đạo lý này. Lý Mật rốt cuộc là người như thế nào, chúng ta đều chưa thấy qua. Nếu chẳng may phỏng đoán sai thiên cơ, cầm đầu heo làm long bái, ngược lại sẽ bị thần linh trách tội. Đến lúc đó trời phạt đánh xuống, chúng ta đều vạn kiếp bất phục!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.