Tới Trình Gia, bọn người khiêng kiệu không thể không dừng bước. Vương Nhị Mao ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ba người phụ nữ béo mập thân rộng bốn thước giơ tay chặn cổng sân:
- Dọn đi cho ta!
Nữ tướng Hồng Lăng lệnh một tiếng, bọn nữ binh phụ trách đưa dâu ùa lên, người thì ôm tay, người thì ôm chân, lập tức nhấc bổng những người phụ nữ mà Trình Gia bỏ bao nhiêu tiền thuê về chặn cửa lên như nhấc lợn, cười ha hả. Sau đó đứng thành hai hàng ven cổng, bảo vệ kiệu hoa tiến về phía trước.
“Mở” con đường bắt buộc đi qua để vào trong sân, kiệu hoa cũng đã đến điểm đích. Ở trong kiệu, Đỗ Quyên buồn bực đến toát cả mồ hôi, theo quy định lại không thể thò đầu ra cho thông gió. Trong lúc thổi thổi quạt quạt, những tân khách mà Trình gia mời tới giúp đang đếm những miếng vải bố rực rỡ, rải từng miếng từng miếng xuống dưới chân kiệu. Khoảng cách giữa mỗi hai miếng vừa hay vượt qua hai thước, khiến cho tân nương tử “liên bước” vừa vặn không giẫm lên hai viền bên cạnh.
Chúng tân khách đợi tân nương tử xin khoan dung, nhưng không ngờ chút thủ đoạn này căn bản không làm khó nổi Thất đương gia đầm Cự Lộc. “Toàn Phúc Nhân” mà Trình mẫu mời đến vừa mới dùng chiếc đũa vén nhẹ màn kiệu ra, khẽ hát hỷ ca, nàng lập tức từ trong kiệu nhảy ra, hai tay nhấc áo cưới, hai chân nhẹ nhàng lướt qua vải bố như một con chim yến, đế giày không hề dính một chút bùn đất, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485974/quyen-2-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.