Mãi cho đến rất lâu về sau, khi nhớ đến Liễu nhi, trong lòng Đỗ Quyên mới hơi có chút ghen ghét nhưng phần nhiều vẫn là cảm kích.
Nữ nhân gia cảnh bần hàn bình thường đều tự lập từ sớm, mẫu thân của Đỗ Quyên cũng không ngoại lệ. Lúc còn rất nhỏ, nàng đã phải tự mình nấu cơm ăn, tự mình giặt y phục. Phụ thân thì buôn bán quanh năm, mỗi tháng khó mà ở nhà vài ngày, lại có những đợt đi xa nhà, thậm chí mấy tháng mới trở về. Những ngày đó ở nhà, Đỗ Quyên hận mình không phải là một đứa con trai, để có thể đánh lại những kẻ hàng xóm có ý định ức hiếp nàng, thà rằng liều đến máu chảy đầu rơi, cũng làm cho bọn họ lần sau không dám coi thường người khác nữa.
Lâu dần, tiểu nha đầu ngốc của Đỗ gia có tiếng không thể động vào. Những cô nương không cùng tuổi gặp nàng sẽ nhìn với vẻ mặt sung bái, nam nhi cùng tuổi thấy nàng cũng muốn trở thành người ngoan ngoãn đấy, còn ngoan ngoãn hơn so với con mèo nuôi trong nhà.
Sau khi biết bằng hữu của phụ thân là Hách Lão Đao, hành vi của nàng càng trở nên hung dữ hơn. Hách Lão Đao là một đao khách sống dựa vào việc bảo tiêu hàng hóacho người ta, vừa gặp Đỗ Quyên đã thấy hợp ý, đã truyền dạy võ nghệ tích lũy suốt đời lại cho nàng. Về mặt võ nghệ, lão được xem là minh sư, về phương diện làm người, lão cũng hồ đồ chẳng kém gì so với phụ thân của Đỗ Quyên là Đỗ Ba Lạt. Hai đại lão gia chỉ không muốn con gái nhỏ chịu oan ức gì, không bị bọn háo sắc trong đầm Cự Lộc làm tổn hại, đối với việc ở độ tuổi của thiếu nữ cần phải giáo dục cái gì ngay chính họ cũng không hiểu, chứ đừng nói là chỉ dạy choĐỗ Quyên bất cứ cái gì.
Nữ nhi thời đó có phần trưởng thành sớm hơn nam nhi, hơn nữa nhóm chư vị trại chủ cố ý che chở, nên bông hoa dại Đỗ Quyên bình thường không kiêng nể ai cả. Nàng điên cuồng bộc lộ bộ mặt tàn nhẫn của mình, dùng đao kiếm giống như nam nhi, ra sa trường đẫm máu như nam nhi. Bị thương, cũng giống như nam nhi, thà rằng cười giấu vết thương đi, cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy mình có chút yếu đuối.
Không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy, cho dù là người thân thích nhất, cũng không cho nhìn thấy. Không phải xuất phát từ kiên cường, mà là vì ngây thơ.
Nàng kiên cường giống như nam nhân, trong lòng cũng đầy tự tin giống như nam nhân. Cho nên phát hiện trong hàng ngũ đột nhiên có một người ngoài, theo bản năng nàng đã muốn tống khứ đi, dùng roi da dạy cho người mới tới một bài học, làm cho ả ta biết được quy củ của đầm Cự Lộc. Kết quả…
Nữ nhân có rất nhiều cách khiến cho địch thủ của mình không thể chống cự, không nhất định phải dùng đến đao thương. Một nữ nhân ngây thơ được nuôi nấng giống như một nam nhi đi tìm một nữ nhân xuất thân từ thanh lâu, nhìn vào sự thay đổi của ánh mắt có thể đoán được chín mười phần tâm sự thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Chỉ cần trước tiên không giơ binh khí lên, thì nhất định thất bại thảm hại. Liễu nhi chưa học được quy củ của đầm Cự Lộc, thì Đỗ Quyên lại từ nơi Liễu nhi lần đầu tiên học được khái niệm về nữ nhân.
Liễu nhi nói cho nàng biết, sự khác nhau cơ bản giữa nữ nhân và nam nhân, ngươi có thể dùng sức mạnh để chinh phục một nữ nhân, nhưng không cách nào dùng roi da và đao kiếm bắt một nam nhân có thể vui được. Ở trước mặt một nữ nhân, nếu biểu hiện sự mãnh liệt sẽ khiến cho nàng cảm thấy ngươi có chí khí nam nhân. Ở trước mặt một nam nhân, nếu so với biểu hiện của gã có chí khí hơn, sẽ chỉ làm gã kính trọng nhưng giữ khoảng cách với ngươi.
Liễu nhi nói cho nàng biết, khi nam nhân tán thưởng một điều gì đó, không nhất định thật sự hy vọng có được. Các nam nhân đối với một nữ nhân có võ nghệ siêu quần, hoặc nữ nhân có tài nghệ siêu quần, sẽ đến vây quanh nàng ong bướm, nhưng rất ít thật tâm muốn lấy nàng làm thê tử. Làm bằng hữu kết giao là một chuyện, lấy về làm thê tử lại là một chuyện khác nữa. Thật sự coi ngươi là huynh đệ, phỏng chừng chính làm coi ngươi là đồ chơi, đồ trang trí. Muốn cùng gã vĩnh viễn không rời nửa bước, cũng là tuyệt không có khả năng.
Liễu nhi còn nói cho nàng biết, nếu sinh là nữ nhân, cần phải hiểu rõ sự khác nhau giữa mình và nam nhân. Nước mắt và nụ cười, tức giận và dịu dàng, đều cần phải khống chế được. Mấy thứ này so với học xách đao múa kiếm còn vất vả hơn, hiểu tốt rồi, thì có thể giữ gìn cả đời mình không thiệt thòi. Thất phu giận dữ, nhiều lắm thì đổ máu năm bước, mà mỹ nhân cười, có thể khuynh quốc khuynh thành.
Còn có rất nhiều lời, là do Liễu nhi tổng kết ra, Đỗ Quyên lại nghe không hiểu lắm, cũng vẫn miệt mài nghe. Dù sao nàng biết rằng đối phương nói những lời này không ác ý với mình, và dường như cũng có ý châm chích đấy, nhưng lại giải quyết rất nhiều vấn đề giữa mình và Trình Danh Chấn. Lúc bắt đầu mình và Trình Danh Chấn đứng chung không được tự nhiên, dựa theo giải thích của Liễu nhi, liền thấy rõ được, nếu cứ theo phương pháp trước đó mình đang làm, đúng là đem người mình thích đẩy vào trong lòng nữ nhân khác.
Hai nữ nhân lúc mới vào lều trại giương cung múa kiếm khiến đám thân vệ của Trương Kim Xưng sai phái ở lại bảo hộ lo lắng một hồi vô ích. Thời gian chưa tới một nén hương thì đi ra, thân mật giống như tỷ muội.
Không thèm để ý các vị trại chủ vừa nãy tới xem náo nhiệt, hai tỷ muội vừa ăn cơm, vừa thì thầm nói chuyện. Càng nói càng thấy thân mật, càng nói càng cảm thấy hợp ý, từ những việc vặt, những việc của nữ nhân như may vá thêu thùa, đến những việc trong cuộc sống, kinh nghiệm của Liễu nhi rất phong phú, có rất nhiều đề tài Đỗ Quyên chỉ cần loáng thoáng mở đầu, nàng liền nhanh chóng tìm được mấu chốt trong đó. Mà sau khi tìm được điểm mấu chốt, giải quyết như thế nào, làm thế nào để theo đà phát triển, biện pháp của nàng nói ra ngày trước Đỗ Quyên có đập vỡ đầu cũng không nghĩ ra, và thử một chút liền thấy hiệu quả.
Một mặt cùng Liễu nhi trao đổi, một mặt đem những kinh nghiệm vừa học được vận dụng trên người Trình Danh Chấn, trên đường về đầm Cự Lộc băng tuyết che kín đường đi, Đỗ Quyên thay đổi rất nhanh, chỉ khổ cho Trình Danh Chấn nằm trên cáng tre dưỡng thương, mỗi ngày đều phải cố gắng học cách thích ứng với những thay đổi của Đỗ Quyên, nhưng bất luận có cố gắng như thế nào cũng không thích ứng kịp.
Sự thay đổi này không ở trong dự đoán khiến mọi người đau đầu cũng khiến mọi người vui vẻ, không chỉ một mình Trình Danh Chấn.
Nếu ai đó phát hiện Đỗ Quyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trình Danh Chấn không ngừng nháy mắt, ngàn vạn lần đừng tự cho là mình thông minh, thay nàng múc nước hay thổi cát trong mắt nàng. Vừa rồi có người làm như vậy, kết quả là đổi lấy một roi, trốn tránh đều không kịp.
- Rốt cuộc ngươi muốn ám chỉ cái gì với ta vậy?
Trình Danh Chấn thật sự không muốn mình lại trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, đành phải yêu cầu Đỗ Quyên nói rõ mọi chuyện.
Không thể nhịn được nữa, Đỗ Quyên lập tức bừng nổ, cách lớp vải thô, hung hăng véo Trình Danh Chấn một cái.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy nháy mắt như vậy đẹp hay sao? Khác hoàn toàn với ta mọi lần đấy sao?
- A!
Đáp án chính xác khiến cho Trình Danh Chấn há miệng to đến mức nhét vừa một quả trứng gà, các huynh đệ xung quanh nhanh chóng xoay người, bả vai không ngừng rung lên. Ngọc Diện La Sat hôm nay hóa ra không phải là bị hạt cát rơi vào mắt, mà đang học cách nháy mắt của nữ nhân mà thôi. Chỉ là nữ nhân của Trương Đại Đương gia nháy mắt một chút, gần như người bình thường không thể thở nổi. Mà Ngọc Diện La Sát này nháy mắt so với tốc độ mũi tên nàng bắn ra còn nhanh hơn, nếu không phải tự nàng nói ra, mọi người nhất định sẽ nghĩ, đêm qua nàng không ngủ ngon, nên khóe mắt co giật.
- Ngươi đúng là ngu ngốc quá, còn bảo cái gì tiểu Gia Cát chứ, ta xem là con heo còn có phần đúng hơn nhiều!
Bị mọi người cười cho đến đỏ mặt tía tai, Đỗ Quyên giận dữ dậm chân, xoay người bỏ đi.
Tuy nhiên, bây giờ không ai lại lo lắng nàng sẽ giống như lúc trước, vài ngày không để cho sắc mặt Trình Danh Chấn tốt. Từ khi theo Liễu nhi học nàng không quyến rũ lên bao nhiêu, nhưng tính tình so với trước kia dịu dàng hơn rất nhiều. Ít nhất là đối với Trình Danh Chấn và mẫu thân, tuyệt đối sẽ không tức giận vô cớ.
Quả nhiên, gần nửa canh giờ sau, mọi người lại được một trận cười thoải mái, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa của Đỗ Thất trại chủ, lúc này bọn họ thấy được là một người khác hoàn toàn vớiNgọc Diện La Sát trước kia. Bì khôi (mũ trụ bằng da dùng để che chắn tên đạn) trên đầu được đổi thành một mộc biện được chạm khắc tinh xảo, xưa nay tóc lung tung nhét trong bì khôi thì lúc này được chải mượt mà chia thành mấy phần, hai túm hai bên buông xuống trên bả vai, còn lại để thả tự nhiên ở phía sau, bị ngọn gió thổi nhè nhẹ bay lên.
Nhìn xuống chút nữa, bọn họ nhìn thấy những tua rua cờ da hươu sánh vai, một cái váy tơ lụa dài, ở dưới còn lộ ra đôi giày nhỏ màu đỏ sậm. Vì mặc váy dài, Đỗ Quyên chỉ có thể ngồi một bên sườn ngựa, tuy rằng so với ngồi cưỡi ngựa chính diện hơi khó khăn hơn, với thân thủ của nàng, lại có thể khống chế được ngựa, càng tăng thêm vài phần tư thế hiên ngang.
Lúc này, không đợi Đỗ Quyên hỏi, chúng lâu la cùng với Trình Danh Chấn bắt đầu lớn tiếng tán thưởng. Chỉ có điều Đỗ Quyên không quen được người ta khen như vậy, chân trái dẫm làm bàn đạp, nhanh chóng quay người đổi thành ngồi chính diện, vừa quay đầu ngựa vừa lớn tiếng nói:
- Quả thật là mệt chết đi được, muốn cúi xuống cũng không cúi được. Ta lập tức mang y phục trả Liễu tỷ tỷ, ai thích mặc thì mặc!
- Ngươi đừng cả ngày quấy quýt lấy người ta!
Trình Danh Chấn có chút không đành lòng, ở trên cáng tre ngồi dậy, lớn tiếng khuyên can.
- Liễu nhi tỷ tỷ không thấy phiền đâu. Có ta đi cùng tỷ ấy, ít nhất sẽ làm cho những người vây quanh tỷ ấy chảy nước miếng!
Tiếng của Đỗ Quyên cùng với tiếng vó ngựa truyền đến, bị gió lạnh thổi càng ngày càng xa.
Đúng như Đỗ Quyên kỳ vọng, Liễu nhi tỷ tỷ dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của nàng làm mất nửa ngày chuẩn bị của tỷ ấy. Tùy tiện hỏi vài câu, ở trong xe ngựa nhanh chóng giúp Đỗ Quyên chải chuốt lại, đổi thành kiểu tóc vừa đẹp, lại tiện đội nón da trụ.
- Liễu nhi tỷ tỷ ngươi thật tốt!
Đỗ Quyên cảm kích nắm lấy bả vai của đối phương, nói rất nghiêm túc.
- Ngươi là tiểu muội muội! Chỉ cần có thể giúp được muội, tỷ tỷ đều sẽ làm!
Liễu nhi vẻ mặt mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.
Nếu Đỗ Quyên lớn hơn vài tuổi, nàng sẽ học được nhiều thứ. Không riêng gì kinh nghiệm của nữ nhân, hơn nữa có thể học cách hiểu được tâm tư của người khác, thám thính được tin tức mình cần. Nếu Đỗ Quyên từng trải nhiều hơn một chút, nàng sẽ cảnh giác phát hiện, Liễu nhi tỷ tỷ không biết vô ý hay cố ý, mà luôn đem lời nói hướng vào Trình Danh Chấn. Hơn nữa những chỉ dẫncho mình đó, chưa chắc đã nghĩ ra ngay được, mà cần phải cân nhắc đi cân nhắc lại, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đứng ở góc độ của mình "Tuỳ cơ ứng biến". Nàng sẽ từ những lời nói đùa trong miệng mà nhận ra sự ưu thương và hâm mộ, nàng sẽ từ từ cảm giác được, làm thế nào để có thể giữ chặt Trình Danh Chấn, Liễu nhi kỳ thật sớm đã dẫn bản thân nàng đi theo.
Nàng chỉ mượn ánh mắt Đỗ Quyên, nhìn người thiếu niên làm cho mình cảm thấy ấm áp giữa đêm đông giá rét. Mượn tay người khác, đi vuốt ve ngực nàng muốn vuốt ve. Nàng dùng trái tim người khác đi gần sát đến trái tim mình muốn đi gần, vui trong cái vui của người khác, buồn trong cái buồn của người khác, chậm rãi chảy khô nước mắt của mình.
Nhưng, lúc này Đỗ Quyên, cũng chỉ có mười sáu tuổi
Và Trình Danh Chấn cũng như vậy, tự cho mình là rất thông mình, kỳ thật rất nhiều thứ nên hiểu thì lại hoàn toàn không biết gì cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]