Lúc nói chuyện, mấy người đội khăn xanh lại thúc vó ngựa đi đến, từ xa đã chắp tay về phía Tôn Đà Tử:
- Bẩm Lưu gia, các huynh đệ dẫn người đánh vào huyện nha, không thấy Cưu đương gia. Thất đương gia dặn ngài phải bảo vệ tốt phố Thành Hiền, có tin tức gì của Cửu đương gia thì phải lập tức báo cáo.
- Không phải ngươi bị treo mắt lên đấy chứ? Sao còn không nhìn thấy hả?
Tôn Đà Tử đảo cặp mắt trắng dã, tức giận trả lời:
- Về nói với Thất đương gia, một nửa sợi tóc gáy của Cửu đương gia cũng không bị thương. Bảo cô ấy không phải lo lắng.
- Thì ra Cửu đương gia tự mình thoát được, sao mình không thấy nhỉ!
Người trên lưng ngựa chạy lại gần cười ha ha chắp tay về phía Trình Danh Chấn:
- Nếu Cửu đương gia đã thoát hiểm thì chuyện tiếp theo cũng dễ thôi. Kẻ nào không đầu hàng ta sẽ châm lửa đốt thành lợn quay.
Dứt lời, y lại thúc ngựa đi, trước lúc đi y còn không quên liếc mắt nhìn những cô gái bên cạnh Trình Danh Chấn một cái. Vẫn là một tên lưu manh.
Trình Danh Chấn biết những người này là dưới trướng của Hách Lão Đao, từng sóng vai chiến đấu với tướng Vương Trư Bì. Chỉ có điều không ngờ kẻ đứng đầu thành cũng háo sắc như lũ mâu tặc. Sợ đối phương có ý với đám nữ nhân khiến mình khó xử, hắn trầm ngâm một lúc rồi vẻ mặt ôn hòa nhìn mấy cô gái đó nói:
- Các cô đừng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485853/quyen-2-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.