- Đệ tử, đệ tử biết mình sai rồi, xin sư phụ cứ trách phạt!
Ở trong lòng Trình Danh Chấn, vừa quen sư phụ chưa bao lâu nhưng cảm giác thân thiết như phụ thân vậy, bất kể như thế nào cũng không dám chống đối. Chỉ ngóng trông đối phương hết giận, đừng lãnh đạm, khắt khe với mình như vậy.
- Ngươi sai ở chỗ nào?
Ông lão mù cười lắc đầu,
- Ngươi cơ bản không biết mình sai ở chỗ nào?
- Nếu sư phụ nói, đệ tử nhất định biết, nhất định sẽ sửa đổi!
Trong dù trong lòng không rõ, nhưng Trình Danh Chấn lại cười theo lấy lòng.
- Ngươi à!
Đoạn ông lão không cười nữa, nhìn ánh mắt hắn truy vấn,
- Ngươi hận những người này phải không? Hận bọn họ lấy oán trả ơn, không có chút lương tâm. Cho nên muốn làm cho bọn họ chết hết mới hài lòng, cho nên không màng đến tính mạng của già trẻ toàn thành?
- Đệ tử, đệ tử…
Trình Danh Chấn không dám nhìn vào ánh mắt của sư phụ, cúi đầu thay mình biện bạch,
- Đệ tử đã nói với Trương Kim Xưng, bảo y không được làm thương hại đến dân chúng rồi. Chuyện đệ tử cùng y kết nghĩa huynh đệ là giả đấy, y lần này muốn giết vào huyện Quán Đào, nên lấy lý do như vậy để vào thành!
- Cho nên ngươi muốn mượn tay của y để thay ngươi báo thù. Đại trượng phu ân oán rõ ràng, cũng không hề sai gì đúng không? Về phần những chuyện ngươi không quản được thì làm bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485845/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.