Hôm ấy, hai lão ca nâng ly cạn chén uống thật sảng khoái, mãi cho đến tận trời tối, mới tàn tiệc. Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên đợi ở chỗ của cha đến nửa đêm, vốn tưởng rằng Đỗ Ba Lạt có thể dựa vào nét mặt già nua theo cầu phía Trương Kim Xưng một chút trợ giúp, chờ đến cuối cùng lại chỉ thấy một con mèo say bất tỉnh nhân sự, không khỏi tức giận đến âm thầm rơi lệ. Nhìn mặt cha mà chết lặng khóc gần nửa canh giờ, kéo lấy chăn đắp cho cha rồi thở dài bước đi.
Không được sự ủng hộ ở phía sau, lại không muốn gả cho Bát đương gia Lưu Triệu An, nàng đành phải đem toàn bộ hy vọng ký thác vào võ nghệ của Trình Danh Chấn. Bởi vậy vừa rạng sáng ngày thứ hai, mọi việc ở trong doanh cũng không xử lý, lập tức đánh ngựa đến phòng nhỏ ở ven hồ.
Cách ven hồ còn rất xa, đã nghe từng tiếng hoan hô vang dội long trời lở đất. Đỗ Quyên trong lòng buồn bực, dùng roi ngựa ngăn lại một tên tiểu lâu la đang vội vã đi trên đường, thấp giọng hỏi:
- Ai ồn ào ở bên kia, coi Cẩm tự doanh của chúng ta là chợ sao? Có phải Báo tự doanh ở bên kia có người tới quấy rối hay không, vì sao các ngươi không ngăn cản hắn?
- Thất, Thất đương gia!
Tên lâu la nọ bị hỏi đến sửng sốt, ngẩng đầu, mới phát hiện người hỏi chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình, lắp bắp trả lời:
- Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485783/quyen-1-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.