- Ngươi thực sự cho rằng ta là người ngu sao?
Mặt Trương Kim Xưng tràn đầy hắc khí giống như bị sét đánh vậy
- Phí lời với hắn làm gì, giết hắn đi cho nhanh gọn!
Không đợi Trình Danh Chấn trả lời, tên có giọng như vịt kêu kia cười lạnh nhắc nhở.
- Bọn cẩu quan này tự cho rằng trên đời chỉ có mình là người thông minh nhất!
Tiếng bọn sơn tặc lớn phía sau, e rằng hạ mình thì sẽ không còn nổi bật trước mặt mọi người.
Bọn chúng không tin vào thành ý của huyện Quán Đào, không tin một kẻ như Lâm huyện lệnh lại xin hàng. Trình Danh Chấn rất bồn chồn nhưng trên mặt lại đầy sự thành khẩn:
- Không ai dám nói kẻ tung hoàng ngàn dặm, chỉ huymột trăm ngàn người dưới trướng là kẻ ngu. Trừ phi người này thiếu tâm nhãn! Ngài đây hãy nhìn kĩ danh mục những món quà kia, chú ý trên giấy viết chính là một phần vật tư quân đội chứ không phải toàn bộ. Và ngài chỉ cần sau một ngày, sáng mai đã có lương thảo. Nhân đây cũng có thể biết được Huyện lệnh đại nhân có thành tâm đến đầu hàng hay không!
- Ta chỉ cần giết vào thì hôm nay cũng lấy được chỗ lương thảo này!
Tên có giọng nói như vịt kêu kia vẫn là kẻ thích giành trước, tự thay Trương Kim Xưng đáp lại.
- Giết tới! Lão Trương, đừng để chút lợi ích nhỏ này lừa!
Người đàn ông có giọng ồm ồm này còn có chút hiểu lễ hơn người có giọng khàn khàn kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485738/quyen-1-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.