“ Mỹ nhân chi ân” đặc sắc như vậy, Trình Danh Chấn cũng không tiện từ chối, hắn cười khổ chắp tay tạ đối phương. Nhưng nữ tặc kia lại nhìn thấy vài phần dối trá trong nụ cười của hắn, nàng chỉ roi trừng mắt hỏi:
- Nếu ngươi sợ chết như vậy thì sao còn đi làm sứ giả? Ngồi trong thành không phải là còn được sống lâu thêm mấy ngày nữa sao?
- E rằng như vậy chết còn nhanh hơn đấy!
Trình Danh Chấn thầm thổn thức. Lần này hắn đi làm sứ giả là vì bị bọn Lâm huyện lệnh bắt đi, không hề có nửa điều tự nguyện? Nhưng người trong nhà có xấu xa cũng không thể kể với người ngoài được, hắn đành phải gượng cười nho nhã trả lời một câu:
- Trên đời này làm gì có ai không sợ chết. Chỉ là con người ta sống ở trên đời có cái nên làm, cái không nên làm.
Hắn vừa nói xong, lại nảy sinh ra ý khác tiếp tục bổ sung:
- Cổ nhân nói, sinh cũng do ta, nghĩa cũng do ta. Hai thứ không thể cùng chọn, bỏ sinh mà lấy nghĩa đó là đạo làm người.
Câu mọt sách này có khí phách, tuy nữ tặc trên lưng ngựa không hiểu nhưng cũng mơ hồ đoán ra được Trình Danh Chấn là kẻ nguyện hi sinh bản thân để đối lấy tính mạng của toàn dân trong huyện. Cô ta nhìn hắn rồi bình luận:
- Không ngờ tên tham quan nhà ngươi cũng còn có lương tâm đấy, bình thường cũng không ăn không lấy không đồ của người ta.
- Đa tạ, nữ thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485731/quyen-1-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.