Ánh mắt đó vô cùng quen thuộc với Trình Tiểu Cửu, có nhiều lúc hắn biết rằng tâm trạng của mình và Tưởng Bách Linh hoàn toàn giống nhau. Khẽ thở dài một tiếng, vị Trường sử đại nhân trẻ tuổi này cười nói:
- Huynh làm rất tốt, nếu như không phải là huynh thì e là quân giặc đã tràn vào trong thành rồi. Huynh cũng biết đó nếu vậy thì hậu quả sẽ ra sao.
- Trường sử đại nhân! Đa tạ Trường sử đại nhân!
Tưởng Bách Linh mắt đỏ hoe, giọng nói khản đặc trả lời.
- Đừng có lằng nhằng như vậy, hãy để cho huynh đệ thả lỏng một chút! Kẻ địch…
Trình Tiểu Cửu tiếp tục an ủi, nhưng tiếng nói của hắn lại bị một trận cười làm át hẳn đi. Vài đội quân giặc đốt đuốc huênh hoang đi qua đi lại bên ngoài lan can chắn thành, với khoảng cách gần như vậy, binh lính bên ta thậm chí còn có thể nhìn rõ mặt của bọn chúng.
Bọn chúng đều là những thằng nhóc tầm tuổi bọn họ, trong tiếng cười của chúng tràn ngập sự hưng phấn và mong chờ. Đích thực là bọn chúng đang cười, cười một cách ngạo nghễ, dường như trong mắt bọn chúng không hề tồn tại những quân lính đang đứng phía sau lan can chắn thành. Thậm chí ngay cả trận chém giết và chết chóc sắp tới đây cũng chỉ là một phần trong thú tiêu khiển của bọn chúng. Màn đêm tối dày đặc và nặng nề quá phải không? Màu sắc của ánh lửa thật ấm áp có phải vậy không? Nhìn thấy máu của kẻ địch đang tuôn trào trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485701/quyen-1-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.