Nói đoạn, cũng chẳng đợi Tiểu Hạnh Hoa đồng ý, hắn quay người chạy như bay.
- Tiểu Cửu ngốc!
Tiểu Hạnh Hoa từ dịu dàng, hạnh phúc đột nhiên bị rơi vào cô độc bèn chau mày, tức giận mắng với theo.
- Ngày mai ta lại đưa muội về nhà!
Bóng Trình Tiểu Cửu nhạt xa dần, toàn thần bị sắc đen của đêm tối nuốt chửng.
- Tiểu Cửu ngốc, Tiểu Cửu đáng chết, Tiểu Cửu xấu!
Tiểu Hạnh Hoa phụng phịu mắng mỏ, miễn cưỡng xách lấy cái đèn lồng, bước vào cửa nhà.
- Không hiểu ý của người ta gì hết, thật là ngu ngốc như cái đầu heo vậy!
- Về nhà thôi! Ngày mai chúng ta lại đến nhà họ!
Đứa nô tì Xảo Nhi đã quen với tính khí của tiểu thư, bước tới cười nói.
- Ngươi tự về đi, mặc ta!
Trả lời đứa hầu gái một cách giận dữ, Tiểu Hạnh Hoa xù lông, tựa như một con nhím đang xù lông khi gặp nguy hiểm.
- Ngày mai ta không đến nhà họ nữa! Đồ vô lương tâm! Ăn rồi cũng như không!
- Thực ra Cô gia như vậy cũng tốt thôi. Huynh ấy là một người đàn ông, đương nhiên phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Nếu không, sau này tỉ theo huynh ấy chẳng phải sẽ phải chịu khổ sở hay sao?
Xảo Nhi lắc đầu cười, nhẹ nhàng nói giúp cho Trình Tiểu Cửu.
Câu nói vế sau tương đối có sức thuyết phục, Tiểu Hạnh Hoa nghe xong thấy sự tức giận trong lòng cũng vợi bớt đi. Xét đúng ra thì con người hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485680/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.