Xét về cách ăn mặc, Tưởng Diệp chỉnh tề hơn hai người Trình, Vương rất nhiều, nhưng Trình Tiểu Cửu như trước cố ý giữ khoảng cách với đối phương một thước, không phải là bởi vì tự ti, mà là chịu không nổi hơi thở con buôn trên người của gã. Khí tức đó giống như băng đàm, bất kể bề ngoài bóng loáng thế nào cũng đều lộ ra rõ ràng, đều khiến người ta cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
Cung thủ Tưởng Diệp lại không cần quan tâm người khác lạnh nhạt với mình thế nào, hoặc là nói gã căn bản không phát hiện ra Trình Tiểu Cửu có ý đề phòng với mình. Gã vừa kéo vật cưỡi chậm rãi đi trước, vừa nhiệt huyết chỉ điểm với hai thiếu niên:
- Con đường này là nơi phồn hoa nhất trong huyện Quán Đào chúng ta, hàng hóa thiên nam địa bắc, hẳn là hai người các ngươi cũng đã nghe nói rồi, gần như là đều có thể mua được. Lúc này đã không lớn mạnh bằng trước kia, năm đó khi kênh đào vừa mới khai thông, thậm chí ngay cả Côn Luân nô hải ngoại đều có bán, da đen, ngoại trừ mắt và răng ra, thì chẳng khác gì than. Nếu nửa đêm mà nhe răng với các ngươi, đảm bảo dọa các ngươi sợ chết ngất đi ngay!
- Á, thật không!
Vương Nhị Mao bị Tưởng Diệp đột nhiên nhe ra hàm răng vàng khè thì giật mình hoảng sợ, trốn tránh đáp lại.
- Đương nhiên, cậu của ngươi đã tận mắt chứng kiến đấy. Sức lực rất lớn đấy nhé, cối xay đá nặng ba trăm cân, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485652/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.