Về đến nhà, Trình Tiểu Cửu lập tức đem chuyện mình và Vương Nhị Mao chuẩn bị đi ứng mộ hương dũng cho mẫu thân biết. Hắn biết rõ mẫu thân luôn không mong muốn mình đi làm những việc nguy hiểm, bởi vậy hắn cố tìm từ, nói một cách uyển chuyển nhất, nhưng lúc nói xong, biểu hiện trên mặt mẫu thân làm hắn kinh hãi.
Đó là một biểu hiện bất đắc dĩ và thất vọng, thê lương, buồn bã, sầu khổ và cô quạnh đan xen vào nhau. Ánh trăng đêm xuyên qua song cửa sổ không có rèm che, rọi lên gương mặt của mẫu thân, hiện rõ nỗi thất vọng và không cam lòng ẩn dấu trong mỗi một nếp nhăn của bà. Trình Tiểu Cửu không dám trực diện đối mặt với sắc mặt của mẫu thân, chậm rãi cúi đầu, thử thăm dò bổ sung tiếp:
- Con cũng đã hỏi qua rồi, hương dũng không coi là nghề nghiệp hèn hạ, sau này có thể tiếp tục tham gia khoa cử. Huyện Quán Đào này không có Huyện thừa, Huyện lệnh lão gia là quan văn, không hiểu dẫn binh như nào, cho nên khi huấn luyện sẽ không quá nghiêm ngặt. Ban ngày vào giờ Mão thì con phải ở sàn đấu, buổi tối còn có thể về nhà đọc sách, chắc chắn sẽ không làm lỡ khoa cử! Hơn nữa, cha con cũng quen biết một vài người trên quan trường, cơ hội khoa cử được đề cử hẳn là cũng nhiều.
Hắn nói liên miên, sợ mẫu thân ngăn cản. Trình Chu thị lẳng lặng nghe, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, ngay cả một tiếng ho khan, một tiếng thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485640/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.