Đủ rồi, đủ rồi, lão nhân gia tìm ta có chuyện gì!
Trình Tiểu Cửu sợ đến mức liên tục xua tay, khẩn cấp cắt đứt màn trình bày của lão nhân kia.
- Hình như ta không biết lão nhân gia, vì sao ngài lại biết về ta như vậy?
- Không biết, thì không thể nghe đến hay sao?
Lão trượng thấp giọng phản lại.
- Dù sao ngài cũng phải có lý do chứ? Hay là có mục đích gì?
Trình Tiểu Cửu chậm rãi lui về phía sau nửa bước, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, hai chân lặng lẽ dùng sức. Đám bịm bợm giang hồ trong truyền thuyết cũng sẽ giả trang thành đại nhân vật, nhưng bọn chúng đều là vì mưu cầu tiền tài, tiền mua thuốc cho mẫu thân còn hơn một nghìn bảy trăm văn tiền, nếu như lão nhân trước mặt này dám lấy một đồng, Trình Tiểu Cửu sẽ mặc kệ đối phương lớn tuổi bao nhiêu cũng sẽ ra tay không nương tình.
- Chàng trai trẻ, ta không có ác ý đâu.
Lão hán nhận ra sự căng thẳng trong lòng hắn, cười ha hả giải thích, quải trượng trong tay khẽ nâng lên, một viên gạch dưới chân tường liền bay lên, vững vàng hạ xuống ngay trước mắt Trình Tiểu Cửu.
- Cậu ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Hôm nay ta đến nhà là muốn tạ ơn. Ngươi không cần sợ hãi, lão hán cũng là người, chưa chắc đã đánh thắng cậu đâu, mà cũng chưa chắc đã chạy trốn được cậu.
- Vãn bối không quen biết với lão nhân gia, càng chưa từng giúp đỡ lão.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485635/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.