Mưa qua đi, ánh mặt trời lại rọi chiếu khắp nơi, nhìn bầu trời trong vắt như được gột rửa, tất cả mọi người đều ngửa mặt lên trời cười xán lạn, đặc biệt là những tráng hán đã mạo hiểm ở lại trên thuyền để hỗ trợ, nghĩ hôm nay mình cầm bao gạo đầy về nhà, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng và tự hào. Năm đấu gạo, mỗi ngày nấu một ống cũng đủ cho cả nhà no đủ nửa tháng. Thế nhưng không ai sẽ lãng phí lương thực như vậy, lúc này đang là mùa hè, nơi hoang dã ngoài thành còn có cây tể thái, rau đắng, cải dưa và hoàng hoa, để phụ nữ và trẻ em đi ra ngoài mỗi ngày hái một mấy sọt rau dại về, dựa theo tỷ lệ năm phần rau đổi một phần gạo, hơn nữa kiếm một vài con cá nhỏ trong kênh đào là có thể tạo nên một món ăn thơm ngon, cũng đủ cho cả nhà không phải lo miếng ăn trong vòng mấy tháng rồi.
Ngày mai lúc dỡ hàng nếu như gặp tiếp trận mưa như hôm nay thì tốt. Có người lặng lẽ khẩn cầu trước trời quang, nếu ngày mai có thể tiếp tục kiếm được năm đấu gạo nữa, mùa thu ra ngoài đồng đào hang chuột đồng, mùa đông năm nay có thể sống sót qua rồi. Tới sang năm, rồi tới đầu xuân sang năm nữa, chẳng phải chính lệnh khốn kiếp của lão Hoàng đế sẽ kết thúc sao? Thân thể còn sức lực, ở thôn quê có ruộng đồng, ai còn để vợ con chịu đói nữa?
Sắc mặt khác hẳn mọi người chính là quản gia Chu phủ - Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485609/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.