Ngân Linh bịt mũi từ chối, Cách Duy Hãn liếc nhìn cô từ đầu đến chân: “Cô bé, có phải vì thấy nơi này quá đẹp, muốn an nghỉ ở đây không?”
Nào ngờ Ngân Linh tự tin vỗ vào chiếc giỏ tre lớn của mình: “Hmph, có lũ bạn nhỏ của tôi ở đây, mấy con côn trùng liều mạng kia còn chẳng dám đến gần đâu.”
Lão Giang lập tức giơ ngón cái, nịnh nọt: “Đúng đúng, ai mà dám c.ắ.n công chúa nhỏ của chúng ta ở Miêu Cương chứ!”
Lên núi, khắp nơi đầy cỏ dại và bụi rậm. Chúng tôi khó nhọc mới tìm được một con suối trong veo. Đúng lúc trời giữa trưa, thời tiết hơi nóng, mọi người lấy nhiều nước hơn bình thường.
Ngân Linh vừa uống nước suối vừa ngửa cổ, quạt gió nói: “Nước ngọt quá đi.”
Nhìn nụ cười của cô, mệt mỏi và khó chịu khi đi đường như tan biến hết, tôi cũng mỉm cười. Chúng tôi tiếp tục đi nửa giờ nữa, ai nấy cũng hơi đói, định dừng lại ăn chút gì đó lót dạ.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng đúng lúc này, lão Giang bỗng nhiên mặt biến sắc, vung tay ra hiệu: “Dừng lại!”
Ngay lập tức ông nhìn tôi: “Lý Kinh Lam, suốt chặng đường này, cậu có cảm giác gì không?”
Mắt trái tôi chợt nhảy: “Cảm giác gì cơ?”
Giọng lão Giang hạ thấp, lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói ra: “Cảm giác bị theo dõi!”
Nghe vậy, trong lòng tôi lập tức rùng mình, nhớ lại lúc vừa đi qua một cây cổ thụ, phía sau bụi cỏ rõ ràng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4902786/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.