Có người trong làng đứng ra làm chứng, thái độ của dân chài xung quanh đối với chúng tôi cuối cùng cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, ngay cả trưởng thôn cũng gật đầu.
Thậm chí Long Nhi còn chủ động ném cây kích cá, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Ngân Linh , lớn tiếng kêu:
“Cô tổ tông ơi, cô tổ tông tốt bụng nhất, xinh đẹp nhất trên đời! Là con mắt mù nên mới không nhìn ra người tài! Cảm ơn cô đã cứu hà thần, cứu cả thôn chúng con!”
“Không được không được!” Ngân Linh vội vàng đỡ nó dậy, khúc khích: “Đứng dậy đi, tôi không dám thật sự nhận cháu cố to xác như thế đâu.”
Thấy cảnh ấy, lão Giang mới nở nụ cười nhạt:
“Giờ các vị cũng tin rồi chứ? Chúng tôi thật sự không phải một bọn với đám trộm trước đó. Tuy con gái ta cũng đeo giỏ tre sau lưng, nhưng giỏ tre của con bé là để cứu người, không phải để hại người.”
“Cứu người với hại người, khác nhau cả trời vực.”
Long Nhi lại nói với trưởng thôn:
“Cha, con biết con vô dụng, không thể tự tay báo thù cho Thanh Nhi! Nhưng nếu mấy vị đây có thể đòi lại công đạo cho Thanh Nhi, thì dưới suối vàng nó cũng có thể nhắm mắt.”
Vừa nghe nhắc đến tên Thanh Nhi, mắt trưởng thôn lập tức đỏ lên. Môi ông run run: “Đúng… thù của Thanh Nhi nhất định phải báo!”
Thấy trưởng thôn cuối cùng cũng mềm lòng, chúng tôi mới dám hỏi: “Không biết các vị khi nào có thể đóng thuyền? Chúng tôi muốn càng sớm lên núi Vũ Ốc càng tốt.”
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4902784/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.