Ban đầu trưởng thôn vẫn do dự, không muốn phá bỏ tổ huấn, liền hỏi chúng tôi vì sao nhất định phải lên núi Vũ Ốc? Phải biết rằng đời đời kiếp kiếp tổ tiên họ sống ở đây bao nhiêu năm, nhưng không ai dám đặt chân lên đó.
Lão Giang chỉ đáp lại một câu: “Chúng tôi có lý do bắt buộc phải đi.”
“Mấy kẻ đó sẽ mang đến một tai họa lớn cho toàn bộ vùng Tứ Xuyên . Chúng tôi phải ngăn chúng lại. Nói đi, ông chịu giúp hay không?”
Trưởng thôn nghiến răng, ánh mắt trở nên kiên nghị: “Được, ta đồng ý!”
Long Nhi thì rõ ràng không tin tưởng lắm vào năng lực của chúng tôi, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hồ nghi: “Các người thật sự có thể khiến Hà thần trở lại như trước?”
Tôi nhún vai: “Không thử thì sao biết?”
Trời vẫn còn chưa tối, chúng tôi quyết định đi ra bờ hồ xem thử!
Muốn giải quyết chuyện của Hà thần, phải biết rốt cuộc Hà thần là thứ gì, vì sao tính nết lại thay đổi. Chỉ tiếc là trong cả làng không ai từng thấy rõ hình dáng Hà thần, chỉ có lá cờ hình cá truyền từ đời tổ tiên là manh mối duy nhất.
“Từ trước đến nay, khi đi đ.á.n.h cá các ông chưa từng gặp Hà thần sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Ai ngờ mọi người đều lắc đầu: “Mỗi lần chỉ cần thấy dưới đáy hồ trong vắt xuất hiện một mảng bóng đen khổng lồ, chúng tôi sẽ biết Hà thần đến rồi! Lúc đó chỉ cần quăng lưới, Hà thần sẽ tự đẩy cá tôm vào. Cho dù là người mới chưa từng đ.á.n.h cá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4899292/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.