Tôi cẩn thận leo lên từng chút một. Chừng bốn đến năm mét thì tôi đã leo đến ngọn của cây Phù Tang Thần Thụ, nhưng phía trên ngoài con Kim Ô ba chân thì chẳng có bảo vật nào khác.
Con Kim Ô ba chân ấy vốn có màu xanh đồng, nhưng nhờ ánh sáng từ vòng Mặt Trời Thần Điểu chiếu rọi, lúc này toàn thân nó sáng rực màu vàng, giống như đang đứng giữa một mặt trời, chiếu sáng muôn loài.
Và chân của nó đúng thật là ba chân. Khi tôi nói với lão Giang rằng trên cây chỉ có một con Kim Ô ba chân, lão lại khăng khăng không tin, bảo tôi kiểm tra cho kỹ.
“Thật sự chỉ có một con Kim Ô thôi, không còn thứ gì khác. Không tin thì sư phụ tự leo lên mà xem!” Tôi nhấn mạnh lại.
Bất ngờ, lão Giang nghiêm mặt hỏi tôi một câu: “Lý Kinh Lam, đầu con Kim Ô đó đang hướng về phía nào?”
“Tây… hướng tây ấy.” Tôi đáp.
Lão Giang bảo tôi thử xem có xoay được con Kim Ô đó không. Tôi đ.á.n.h liều thử một cái, không ngờ lại nghe “rắc” một tiếng nó thật sự xoay được.
Lúc này lão Giang nói ngay: “Mặt trời mọc từ phương đông, lặn ở phương tây. Nó chính là tín ngưỡng lớn nhất của cổ Thục: Mặt Trời!”
“Lý Kinh Lam, thử xoay nó về hướng đông xem!”
Khi tôi xoay con Kim Ô, nó phát ra những tiếng tí tách như tiếng nước chảy, cổ nhân có lẽ dùng thứ âm thanh đó để ghi thời gian. Và ngay khi Kim Ô xoay về hướng đông, toàn bộ nơi này liền rung chuyển ầm ầm, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4893658/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.