Cái c.h.ế.t của Trịnh Tam Pháo cũng kích động đến Cách Duy Hãn. Ông giơ khẩu s.ú.n.g lục lên, b.ắ.n liên hồi: “Tha thứ cho các ngươi là chuyện của Thượng Đế, còn ta… phụ trách tiễn các ngươi đi gặp Thượng Đế!”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng đạn xé gió vang dội khắp tai. Mắt tôi đỏ lên, nghiến răng dặn Ngân Linh bảo vệ cho cả nhà Yến Đạo Thừa.
“Lư đại ca, t.h.i t.h.ể Tam Pháo… nhờ anh đưa lên trên giúp.”
Vẻ mặt Lưu Đại Na lúc đầu còn đờ đẫn, bị tôi đẩy một cái mới như bừng tỉnh, lập tức ôm Trịnh Tam Pháo rời khỏi hiện trường.
Tên ác quỷ mặt đen đang núp trong sân khấu còn định đ.á.n.h lén Lư Đại Na. Tôi phẫn nộ rút thanh trảm thần bên hông ra, không nghĩ ngợi gì đã đ.â.m thẳng về phía hắn. Nhưng khi đ.â.m ra chiêu đó rồi, chính tôi lại sững người!
Tôi chưa từng biết mình có thể nhanh đến vậy, cũng chưa từng biết mình có thể chuẩn đến mức ấy. Rõ ràng chỉ ra tay theo bản năng, vậy mà chiêu đó lại như cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, hất văng chiếc búa đang bay thẳng vào sau đầu Lư Đại Na.
Chuyện… chuyện quái gì vậy? Lúc này tôi mới nhận ra, thanh trảm thần chủy rỉ sét loang lổ ấy đang phát sáng tím rực! Ánh sáng dù không lộng lẫy như khi ở trong tay Nữ Oa Tiểu Tiểu, nhưng đủ chiếu rọi bóng đêm vô tận thành một dải ngân hà.
“Thằng nhãi thối, dám chống lại gia gia! Oaaa!”
Tên mặt đen giận quá hóa điên, gào như Trương Phi nổi điên. Lần này, chiếc búa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4893651/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.