Đúng như lời Ngân Linh , ba phút sau, Hàn Thủy Linh không hút được thêm chút độc nào nữa.
“Được rồi, độc trong người anh đã giải xong.” Ngân Linh vui vẻ thu Hàn Thủy Linh lại. Bụng con đỉa trong suốt giờ đã đầy tơ trắng, trong đó còn có chất lỏng màu đen đang chuyển động.
Lư Đại Na đứng dậy, vẫn có chút không dám tin rằng thứ Thiên Tơ Kết đã hành hạ hắn bấy lâu nay lại dễ dàng được giải như vậy. Hắn mang theo chút đề phòng, nhìn Ngân Linh hỏi:
“Cô gái, tôi với cô chỉ là gặp nhau tình cờ, dựa vào đâu mà tin cô nói thật?”
Ngân Linh cười ngọt ngào, đầy tự tin: “Người trúng Thiên Tơ Kết sẽ đặc biệt sợ lạnh, và muỗi côn trùng cũng không dám tới gần. Tối nay khi anh ra khỏi nhà, thử xem có con muỗi nào đốt anh không, sẽ biết ngay lời tôi nói đúng hay sai.”
Lư Đại Na gật đầu, hai tay ôm quyền: “Yên tâm, tôi không phải hạng vong ân bội nghĩa. Nếu các người thật sự đã giải độc cho tôi, ngày sau có việc gì cứ nói, Lư Đại Na dù có c.h.ế.t cũng không từ!”
Lão Giang lúc này khoát tay:
“Bọn tôi cứu anh không phải vì muốn báo đáp. Chỉ vì muốn cứu Trịnh Tam Pháo thôi. Không ngờ làm đại ca như anh còn có chút tình nghĩa, nên mới ra tay giúp một lần…”
“Các vị thật nghĩa khí! Tôi ghi nhớ.”
Lư Đại Na ôm quyền lần nữa, rồi định cùng Trịnh Tam Pháo rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn bỗng quay lại nói:
“Không giấu gì các vị, dưới tay tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4893648/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.