Tôi đứng ngây ra nhìn ông ta, một chữ cũng không nói nổi. Lão Giang thì lại rất bình tĩnh, mở miệng trước: “Trùng hợp vậy?”
Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, để lộ một hàng răng vàng khè: “Ừ, trùng hợp thật. Hai người cũng dậy đi tiểu à?”
Tôi và Lão Giang khựng lại một chút, rồi liên tục gật đầu. Người đàn ông liếc chúng tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần thâm ý: “Hai thằng đàn ông đi tiểu mà lén lút thế này? Nếu không phải tôi cầm đèn, chắc va vào nhau rồi.”
May mà đầu óc tôi xoay nhanh, lập tức làm bộ nhát gan: “Tôi sợ… nên kéo thầy đi cùng.”
“Cũng phải. Ở đây đêm đen, lại đồn có ma, khác bên ngoài nhiều.” Người đàn ông cười cười, bỗng đưa tay chỉ sang bên trái: “Nhưng nhà xí ở bên đó, hai người đi sai hướng rồi.”
“Đúng đúng đúng, ngủ quên cả hướng!” Tôi kéo Lão Giang, vội vã đi về phía nhà xí.
Nhưng khi chúng tôi vừa định rời đi, người đàn ông lại gọi giật một tiếng: “Sao chân hai người lại dính nhiều bùn thế?”
Tim tôi thót một cái. Thật lòng mà nói, ngay cả khi suýt bị bọn trộm mộ phát hiện, tôi còn không căng thẳng đến mức này. Nhưng trước mặt một người đàn ông nông thôn bình thường, tôi lại có cảm giác như bị nhìn thấu hoàn toàn, lòng dạ rối tung.
Tôi liếc sang Lão Giang, sắc mặt ông ấy cũng chẳng khá hơn. Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của người đàn ông lại vang lên từ phía sau: “Lát hai người cởi giày để ngoài cửa, tôi giặt giúp! Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4880546/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.