Ở thời thượng cổ, con người cực kỳ mê tín. Họ cho rằng tất cả những sức mạnh kỳ bí của tự nhiên đều do thần linh tạo ra. Khi thấy chim bay lên là mặt trời mọc, chim hạ xuống là mặt trời lặn, họ liền tin rằng lúc mặt trời mọc là do chim thần cõng mặt trời lên trời; lúc mặt trời lặn là do chim thần đưa mặt trời về biển.
Có một bài thơ viết rằng: “Kim Ô từ đáy biển bay lên, ánh đỏ tỏa ra mở màn mây tím.” Lâu dần, Kim Ô trở thành biểu tượng của mặt trời.
“Đây hẳn là một quốc gia lấy mặt trời làm biểu tượng, vì vòng chim thần mặt trời này là vật hiến tế cho trời cao.” Trên mặt lão Giang thấp thoáng hiện lên vẻ phấn khích.
“Nhưng…” Nhìn vào vòng chim thần mặt trời đó, tôi lại ngập ngừng.
“Nghĩ gì nói thẳng!” Lão Giang thúc giục.
Tôi nuốt nước bọt, rồi nói: “Hiện tại chúng ta đã có thể xác định rằng số ngọc được khai quật này nằm giữa thời Thương và Chu. Nhưng theo tôi biết thì thời đó không có bộ lạc nào lấy mặt trời làm tín ngưỡng. Hơn nữa, vua Thương tôn sùng câu: ‘Thiên mệnh huyền điểu, sinh ra nhà Thương!’ Bọn họ sao có thể cho phép bộ lạc khác thờ thứ khác ngoài Huyền Điểu? Như vậy chẳng phải là nghịch mệnh sao?”
Lão Giang có vẻ đã đoán được suy nghĩ của tôi, liền nói: “Thế nên giáo sư Tưởng Vạn Lý mới nói đây là một nền văn minh chưa được biết đến.”
Tôi không nhịn được gãi đầu, rồi kể lại toàn bộ những gì mình trải qua trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803586/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.