Lão Giang rất tin mấy chuyện như thế. Nhưng phải nói rằng lời của Tưởng Vạn Lý quả thực không sai!
Đúng lúc này, lão Từ lại ôm ra một chiếc hộp lớn. Mở ra thì bên trong toàn là những mảnh ngọc trắng vụn. Phần lớn những mảnh ngọc này chỉ to cỡ móng tay, thậm chí có mảnh còn nhỏ hơn nữa, nhìn thôi đã thấy đau đầu.
“Cổ vật là chứng nhân của lịch sử. Muốn hiểu một nền văn minh chưa được biết tới thì phải bắt đầu từ chính những món đồ tùy táng của nó.” Lão Từ vuốt chòm râu dài, nói: “Vì thế lần này ta mang chúng theo hết.”
Nhìn hai món ngọc khí trước mặt, tôi và lão Giang đồng loạt cảm thấy khó xử.
Một món là hung vật, chạm vào là c.h.ế.t. Món còn lại thì vỡ vụn đến mức không nỡ nhìn, như vậy chúng tôi còn biết bắt đầu từ đâu? Tôi vô thức đưa tay nhặt lên một mảnh ngọc trắng, giơ lên trước ánh đèn quan sát. Nhưng đúng lúc ấy, đầu ngón tay tôi đột ngột bị tê giật!
Hoa văn trên mảnh ngọc kia trong khoảnh khắc như lao thẳng vào não tôi, và trước mắt tôi lại hiện lên cảnh tượng của cơn ác mộng đáng sợ mà tôi từng gặp trước đó.
Trong một đêm đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón, tôi rơi vào một cái hố đất khổng lồ. Bốn phía hố đất là vô số gương mặt người bằng đồng xanh mang mặt nạ dày đặc, từng cái từng cái vươn tay về phía tôi, gọi tôi, muốn kéo tôi vào thế giới của chúng.
“Á! Biến ra!”
Tôi hoảng hốt gào lên một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803584/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.