Vì đã lấy được xá lợi, chúng tôi định lập tức lên đường quay về hội hợp với lão Phong và mọi người. Thế nhưng đúng lúc chuẩn bị xuất phát, phía bên kia đột nhiên vang lên tiếng hét xé ruột xé gan của Nguyệt Nguyệt!
Chỉ thấy dưới tấm áo lông thú của Điêu gia, một vũng m.á.u đỏ thẫm không ngừng lan rộng…
“Làm sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Sao cha lại bị thương? Cha bị thương từ khi nào?”Nguyệt Nguyệt liên tục nghẹn ngào hỏi, mỗi câu như đập thẳng vào n.g.ự.c Điêu gia.
Chúng tôi vội vàng chạy tới. Lão Giang vén góc áo khoác của Điêu gia lên, chỉ thấy trên bụng và n.g.ự.c ông có mấy vết thương chí mạng. Chỉ là trước đó Điêu gia đã dùng nội lực thâm hậu đè nén tất cả, nên chúng tôi không ai phát hiện.
“Nguyệt Nguyệt, nghe cha nói.” Điêu gia đưa tay ra, Nguyệt Nguyệt lập tức ghé sát mặt vào.
Cô vừa khóc vừa gọi:
“Cha, không sao đâu… Cha sẽ không sao đâu… Chúng ta vừa mới đoàn tụ, cha sẽ không nỡ bỏ lại con mà, đúng không?”
Khuôn mặt Điêu gia đã hoàn toàn không còn chút huyết sắc. Không thể tin nổi ông đã gắng gượng đi đến tận bây giờ mà chúng tôi chẳng hay biết.
Ông vuốt nhẹ má Nguyệt Nguyệt, ánh mắt chan chứa không nỡ rời:
“Con là đứa trẻ ngoan… Cha sống không được bao lâu nữa. Trước lúc c.h.ế.t mà được nghe con gọi một tiếng cha… cuộc đời Cố Bằng Thiên này… đã không còn gì phải hối tiếc.”
“Nguyệt Nguyệt, trong căn nhà cũ… dưới bức ảnh chụp ba người chúng ta: con, mẹ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803574/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.