Tôi kể lại cho Nguyệt Nguyệt nghe câu chuyện về việc cha của Lưu Bang từng bị Hạng Vũ bắt giữ. Khi đó, Lưu Bang tỏ ra lạnh lùng đến mức đáng sợ, thậm chí còn cười lớn, nói rằng nếu cha mình bị nấu thành canh, thì chia cho ông ta một bát thịt.
“Cô nghĩ Lưu Bang thật sự không quan tâm đến cha mình sao? Ông ta chỉ đang giả vờ như thế để đ.á.n.h lừa kẻ địch thôi, khiến đối phương tưởng rằng con tin trong tay chẳng có giá trị gì, nhờ vậy mà cha ông mới được tha mạng.”
Tôi tiếp tục:
“Cô từng nói, khi mẹ sinh cô, cha không ở bên. Nhưng nếu lúc đó bà ấy thật sự phải một mình sinh nở, e là hai mẹ con chẳng thể toàn mạng. Mẹ cô nói không trách cha cô, có lẽ vì bà biết rõ dù ông ấy không ở cạnh, người của ông vẫn luôn âm thầm bảo vệ hai mẹ con.”
“Là người đứng đầu cả một tổ chức, ông ấy không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Cho nên đám vợ lẽ kia, thật ra chỉ là bình phong. Nếu ông thật sự là kẻ ham mê nữ sắc, sao đến giờ vẫn chỉ có mình cô là con gái?”
Tôi nhìn Nguyệt Nguyệt, khẽ nói:
“Cô là người thông minh, chắc chắn hiểu tất cả. Chỉ là cô không muốn tin. Hoặc có lẽ cô đã tin rồi… nhưng trong lòng vẫn chưa cam lòng mà thôi.”
Nguyệt Nguyệt mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi khẽ thở dài:
“Lúc trước, khi chúng tôi đến Thượng Hải tìm cha cô giúp đỡ, tôi đã rất thắc mắc tại sao ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803556/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.