Warner giơ tay ra hiệu cho đạo sĩ áo đen lùi xuống.
“Thật ra, chuyện như thế này không chỉ xảy ra ở Trung Hoa các người đâu,” ông ta mở lời, giọng điềm đạm lạnh lùng. “Trên khắp thế giới, lịch sử luôn lặp lại.”
“Ở Maya cổ, Ai Cập cổ, Ấn Độ cổ, Babylon cổ... có những người chỉ biết đến tiền bạc, có những người lại chỉ mải mê chinh phạt để giành thêm đất. Họ đã quên mất rằng tổ tiên mình từng là những nền văn minh vĩ đại nhất thế giới. Họ quên rằng dưới chân họ, từng có một quốc gia huy hoàng.”
“Họ chẳng buồn bận tâm những báu vật vô giá kia rơi vào tay ai. Ở vùng chiến loạn, số phận của cổ vật chỉ có hai: hoặc bị bán đi, hoặc bị phá hủy.”
Warner khẽ cười chua chát: “Tôi từng tận mắt thấy cả một cung điện Thần Rắn bị đại bác san phẳng. Cũng từng thấy mặt nạ của Pharaoh bị dân ngu dốt đem bán cho một kẻ buôn vặt. Anh biết nó được đổi lấy gì không? Chỉ một bao bột mì.”
“Giáo sư Tưởng, xin hãy tự hỏi mìnhnếu vào thời nhà Thanh, không có những đoàn thám hiểm nước ngoài đầu tiên mang tranh từ Đôn Hoàng đi, thì đến hôm nay, sau bao năm gió cát bào mòn, không người trông nom, liệu còn lại được bao nhiêu bức? Những kinh thư ấy, có lẽ sớm đã mục nát rồi.”
“Chính vì có Stein đầu tiên, rồi sau đó là gia tộc Tulip của ta, mà các người mới biết đến sự tồn tại của động Mạc Cao! Mới biết rằng trong những viện bảo tàng của Mỹ, của Anh, của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803553/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.